*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Tiểu Điệp từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Phàm, nói chuyện một cách khó khăn.
Diệp Phàm cố gượng nở ra một nụ cười, ôm chặt lấy Tần Tiểu Điệp, ôm chặt vào trong lồng ngực anh.
Sau đó đưa tay tìm kiếm vị trí bị đâm trước ngực của Tần Tiểu Điệp, giữa ngực hơi lệch bên trái, không hề có ý quấy rối hay đen tối, chỉ là đau lòng và hối hận.
Diệp Phàm hít sâu một hơi: “Tôi hiểu lầm cô rồi, không nên từ chối nhận điện thoại của cô nhưng sao cô lại ngốc như vậy. Cho dù ả ta có đâm trúng tôi cũng không có nghĩa lập tức lấy được mạng tôi. Cô như vậy tôi sẽ đau lòng, sẽ hối hận, cô có biết không!”
Sắc mặt Tần Tiểu Điệp trắng nhợt, từ từ nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Đôi môi bị khô ngay cả nói chút cũng có chút khó khăn.
“Anh… thật sự… đau lòng tôi sao… Có thể nghe được… anh nói… đau lòng, tôi… rất vui, xuất thân của tôi…. Không tốt, không… xứng với anh, nhưng khi anh… báo thù… cho tôi… giết kẻ thù bố tôi, Tần Tiểu Điệp tôi… Tần Tiểu Điệp đã là của anh…”
Diệp Phàm im lặng lắc đầu, ánh mắt mang vẻ hối hận.
Nếu như anh nhận điện thoại lúc đó của Tần Tiểu Điệp, anh rời đi trước thì mấy người Lương Hồng cũng sẽ không bắt được.
Thế nhưng phản ứng đầu tiên lại là ngắt máy, bởi vì anh không muốn khiến Hàn Tuyết hiểu lầm.
Dù sao phụ nữ cho dù có thoải mái ở bất kỳ phương diện nào đi nữa nhưng về chuyện về tình cảm của người đàn ông mình yêu lại rất để ý.
Không phải là nói bọn không hiểu chuyện, mà bởi vì quá quan tâm nên mới như vậy.
“Anh… Anh Phàm… Anh không cần phải hối hận, đây là… mệnh của tôi, trước khi chết… có thể giúp được anh một lần đã đáng giá rồi…”
Tần Tiều Điệp dùng giọng nói gần như không thể nghe được nói chầm chậm, nếu không phải Diệp Phàm lại gần thì cũng không thể nghe rõ được.
“Không, không đáng, cô không đáng phải đánh đổi mạng mình cho tôi, không cần phải nói nữa, để tôi ôm cô được không…”
Diệp Phàm khẽ nói, trong lòng anh có cảm giác chua xót chưa bao giờ cảm nhận được.
Diệp Phàm ôm chặt Tần Tiểu Điệp, muốn truyền hơi ấm trên cơ thể mình qua cho cô ta.
Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt Tần Tiểu Điệp trắng nhợt đã bắt đầu xanh xao hơn, hoặc có lẽ cảm nhận được hơi ấm từ trên người Diệp Phàm, khoé miệng cố kéo ra một nụ cười.
“Anh… Anh Phàm, nếu như… kiếp sau… có thể gặp được anh, tôi nhất định… sẽ trong sạch, làm… người phụ nữ của anh, yêu anh một…”
Giọng Tần Tiểu Điệp nhỏ như muỗi bay, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.