Phá Quân Mệnh

Chương 1237



Tiếp cận kẻ thù giết bố, làm tình nhân chỉ vì mong được một ngày có thể báo thù giết bố.  

Nhưng lại vẫn luôn không tìm được cơ hội, là Diệp Phàm, Diệp Phàm cho cô ta cô hội báo thù.  

Ngày báo thù đó, Tần Tiểu Điệp liền tuyên bố từ nay về sau bản thân là người phụ nữ của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lại không chấp nhận. Sau một loạt chuyện xảy ra, Tần Tiểu Diệp lại phát hiện bản thân đã thích Diệp Phàm.  

Thích người đàn ông giết người mà không hề nương tay, kiên trì sự chính nghĩa riêng của bản thân mình, luôn luôn nở cười thản nhiên.  

Tần Tiểu Điệp muốn làm người phụ nữ của Diệp Phàm, cho dù chỉ là một ngày cũng được. Nhưng tâm nguyện này thì chắc mãi mãi không thể làm được vào đời này.  

Diệp Phàm hơi ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt nóng hổi từ khoé mắt anh rơi xuống, rơi xuống trên mặt Tần Tiểu Điệp.  

Đây là người phụ nữ đầu tiên chết vì anh.  

“Tiểu Điệp, làm người phụ nữ của tôi, nhưng Diệp Phàm tôi nào có xứng…”  

Diệp Phàm khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Tần Tiểu Điệp, mím chặt môi, cố gượng cười, một dòng máu khẽ nhỏ ra từ miệng anh.  

Giọt máu này khiến nụ cười của trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt hối hận dần dần đã bị sự lạnh lùng thay thế, sát ý ngập trời!  

Ánh mắt ngoại trừ sát ý khát máu ra thì chẳng còn gì cả!  

Anh dần buông Tần Tiểu Điệp trong tay xuống, im lặng đứng dậy.  

Cả đám người Lương Hồng lập tức căng thẳng.  

Ngay lúc nãy, bọn họ không ra tay không phải vì không muốn, mà lo lắng sẽ phải hứng chịu sát ý tàn nhẫn của Diệp Phàm, phải lấy mạng đổi mạng.  

Vì vậy kể cả Thất Tinh Tông hay là Lương Hồng, Lâm Phàm của Võ đường hay là người của Lăng Tiêu Sơn thì tất cả cũng không có động tĩnh gì. Ai cũng không muốn để bản thân trở thành một kẻ chết thay cả.  

Lúc này, tất cả mọi người đều căng thẳng, nhất là Lâm Vân, chân cũng đã khẽ run đứng sau lưng Đỗ Trạch, căng thẳng nhìn về phía Diệp Phàm.  

“Lâm Vân!”  

Tiếng gầm khàn như dùng toàn bộ sức lực, vang rộng khắp hành lang.  

Tất cả mọi người dường như đều cảm nhận được sự bi thương và đau đớn từ trong giọng nói này.  

Lúc này, sự căm phẫn trong lòng Diệp Phàm đã muốn bùng phát toàn bộ!  

Ánh mắt đỏ rực, khiến người khác nhìn vào cảm giác như đang rơi vào địa ngục bi ai.  

“Tôi muốn giết toàn bộ Lăng Tiêu Sơn, toàn bộ Võ đường của các người cả gà chó không cũng không tha, chém đầu phanh thây!”  

Oan có đầu, nợ có chủ, thời khắc cuối cùng Diệp Phàm không nhắc đến Thất Tinh Tông. Đương nhiên, Lương Hồng có thể tự mình lui xuống!  

Diệp Phàm, nổi điên rồi!  

Ầm!  

Một bóng người trong chớp mắt xông đến, thanh đao Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay giống như ma quỷ đến từ địa ngục vung chém về phía trước.  

“Rút!”  

Lương Hồng lập tức thét lớn một tiếng, nhanh chóng rút lui cùng với cô ả cầm roi chín đoạn đang đỡ gã ta.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.