Phá Quân Mệnh

Chương 1252



Đây là trực tiếp vả vào mặt họ một cái đau điếng.  

Suy nghĩ chỉ để đệ tử trẻ tuổi truy giết Diệp Phàm mà Liên minh Võ đạo vẫn luôn tuyên bố đã không còn có tác dụng ở Lăng Tiêu Sơn nữa.  

Chỉ cần giết chết Diệp Phàm thì ông ta không thèm quan tâm gì hết.  

Sắc mặt trưởng lão Tứ u ám đáng sợ, lập tức nhận lệnh rời đi.  

Tại thành phố Cảng, trong một trang trại bí mật, nhóm Lương Hồng đã bao trọn nơi này để làm nơi dưỡng thương.  

Trong đám người bọn họ, trừ một người đợi bên dưới xe ra thì gã ta và người đàn ông áo đen đều bị thương không ít.  

Đặc biệt là gã, thương tích vô cùng nghiêm trọng.  

“Sư huynh, gọi điện cho sư đệ, bảo em ấy dẫn người tới, sư muội chết rồi, đây là một sự sỉ nhục, chúng ta phải báo thù, giết hết người thân thiết của hắn ta!”, Lương Hồng gầm lên.  

Vết đao trên người gã khiến cho máu thịt hỗn độn.  

Dựa vào lực lượng của họ đã không đủ để giết Diệp Phàm, bắt buộc phải gọi quân tiếp viện tới.  

“Được, để anh đi gọi!”  

Người đàn ông áo đen cũng giận dữ như vậy, sư muội của bọn họ đã bị Diệp Phàm giết chết.  

Chuyện này nhất định phải báo cáo lên tông môn, tông môn chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.  

Chuyện ở bệnh viện đã bị phong tỏa lại.  

Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua cả, nên vẫn có vài tin tức lọt được ra ngoài.  

Có không ít thế lực võ đạo phải giật mình kinh ngạc.  

Không ngờ đệ tử của Đao Ma lại ngang ngược như vậy, đến đệ tử của Thất Tinh Tông cũng dám giết, không hề nể tình.  

Có điều, bọn họ cũng càng thêm hưng phấn, bởi vì Diệp Phàm bị thương nặng, đây là cơ hội của họ, hơn nữa cũng đã biết được vị trí của Diệp Phàm.  

Nhất thời thành phố Cảng trở thành mục tiêu của mọi người.  

Nhà họ Đàm – gia tộc khiêm tốn nhất ở thành phố Cảng, vẫn luôn khống chế giới chính trị của thành phố, tuy kiêm nhường nhưng không ai dám chọc vào.  

Đàm Trác Ngôn là con cháu đời thứ ba của nhà họ Đàm, được bồi dưỡng như người thừa kế.  

Lúc này Đàm Trác Ngôn đứng trong phòng đọc sách của ông cụ Đàm, anh ta đang nhăn mặt chau mày.  

“Ông nội, những thế lực võ đạo này có vẻ hơi quá đáng rồi, có cần liên hệ với bên trên đánh động vào họ không?”  

“Đánh động?”  

Ông cụ cười nhạt một tiếng: “Tại sao phải đánh động, nước sâu thì mới bắt được cá, có một người khuấy động tình hình như vậy ở đây, không tốt sao?”  

“Ông nói Diệp Phàm sao?”, Đàm Trác Ngôn nhăn mày.  

“Bây giờ bình yên lâu quá rồi, có người không yên lòng, muốn phá bỏ sự bình yên đấy, muốn vượt lên đầu người khác, làm sao có thể chứ?”  

Ông cụ cười nói, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia sắc bén.  

Đàm Trác Ngôn trầm ngâm, cười khổ: “Ông, cháu không hiểu ý của ông ạ!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.