Hàn Tuyết gật đầu: “Đều ở ngoài, sư phụ của Thanh Thanh cũng ở đây”.
“Anh ra ngoài…”
Tất cả mọi người đều ở phòng khách, Diệp Phàm đi ra, nhìn thấy Hoa Vũ Dung liền vội chào hỏi.
“Hoa Tiên Tử, Thanh Thanh ở bên đó như nào rồi ạ?”, sau khi chào, Diệp Phàm đánh tiếng hỏi.
“Hừ, xem ra vẫn còn chút lương tâm, biết hỏi thăm tình hình của em gái tôi đấy”, Hoắc Nguyên Vũ cũng ở đây, lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh ta rất không hài lòng với Diệp Phàm, không biết tại sao em gái mình lại thích một người như vậy, anh ta cảm thấy không đáng!
Diệp Phàm cười gượng, chào hỏi Hoắc Nguyên Vũ rồi lại nhìn Hoa Vũ Dung.
“Thanh Thanh vẫn tốt, nhưng cũng không tốt”, Hoa Vũ Dung cười nhạt.
Lông mày Diệp Phàm liền chau lại: “Tốt cũng không tốt? Là sao?”
“Bây giờ Thanh Thanh đang phải chuẩn bị cho trận đấu, trận đấu xảy ra chuyện gì thì tôi đã nói với cậu, vốn còn đặt hi vọng ở cậu, nhưng bây giờ cậu vẫn nên bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình thì hơn”, Hoa Vũ Dung mỉa mai nói.
Ở đây nhiều người, bà ta không nói rõ ràng, nhưng Diệp Phàm hiểu.
Diệp Phàm vừa tính toán thời gian, liền thầm giật mình, quả thực sắp đến rồi.
Khi Hoa Vũ Dung đưa Hoắc Thanh Thanh đi đã từng nói với Diệp Phàm rằng, trong trận thi đấu, Tiêu Mặc Sanh của Hồn Thiên Môn sẽ đề nghị với Tứ Phương Tông, xin hỏi cưới Hoắc Thanh Thanh.
Hoa Vũ Dung nghi ngờ Tiêu Mặc Sanh kia tu luyện tà công, cho nên là sư phụ, bà ta không muốn đệ tử của mình lấy Tiêu Mặc Sanh.
Có điều, bản thân bà ta chỉ là trưởng lão của Tứ Phương Tông, có rất nhiều chuyện không phải bà ta có thể quyết định được, trừ khi bà ta đưa Hoắc Thanh Thanh đi trốn.
Nhưng như vậy sẽ bị thế lực hai bên truy bắt.
Chỉ có một cách ngăn cản, đó là đánh bại Tiêu Mặc Sanh, hoặc phải ép hắn ta thi triển tà công ngay trước mặt mọi người.
Như vậy thì ngay cả Hồn Thiên Môn cũng sẽ vạch rõ ranh giới với hắn ta, không dám bảo vệ hắn nữa, cho dù hắn ta là cháu ruột của đại trưởng lão của Hồn Thiên Môn.
“Hoa Tiên Tử, bà yên tâm, chuyện tôi đã hứa thì sẽ làm được, tôi sẽ tự đến đó!”, Diệp Phàm trầm giọng nói ra lời hứa của bản thân.
Hoa Vũ Dung lắc đầu: “Tự cậu quyết định đi, có điều tôi hi vọng cậu suy xét đến tính mạng của mình trước, nếu không đến lúc đó lại liên lụy đến Thanh Thanh”.
Chuyện hai người nói, người khác không hiểu lắm, đặc biệt là Hoắc Nguyên Vũ, vừa nghe em gái mình có thể gặp nguy hiểm liền lập tức nôn nóng.
“Trưởng lão Hoa, Thanh Thanh xảy ra chuyện gì sao? Xin hãy nói cho tôi biết”, Hoắc Nguyên Vũ vội nói.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, Thanh Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Hoa Vũ Dung cười bảo, nói với Hoắc Nguyên Vũ cũng không có tác dụng, anh ta không giúp được.
“Trưởng lão Hoa, xin hãy nói cho tôi biết!”, Hoắc Nguyên Vũ không tin, cúi thấp đầu nói với Hoa Vũ Dung.