Phá Quân Mệnh

Chương 1274



“Hu hu hu… các người không được chết yên thân, sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục…”  

Hàn Tử Di bị dọa sợ phát khóc.  

Một tên cụt tay, một tên mất tai, cô gái như cô có thể kiên trì đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.  

Advertisement

Chát!  

Đỗ Trạch tát vào mặt Hàn Tử Di bằng bàn tay còn vẹn toàn.  

“Con mẹ nó, cô còn khóc nữa thì ông đây gọi thêm hai người nữa cùng vào động phòng, cô tin không?”  

Hàn Tử Di lập tức câm nín, cắn chặt môi, đôi mắt oán hận đến cùng cực nhìn Đỗ Trạch.  

Chỉ nghe thấy Đỗ Trạch đột nhiên bật cười hô hố: “Đúng, chính là ánh mắt này, cô càng hận tôi càng vui, cô có thể hận thù thêm nữa, hận không thể ăn thịt tôi, uống máu tôi…”  

“Anh sẽ không được chết yên ổn đâu, tất cả các người đều không được chết yên ổn, tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho các người…”  

Hàn Tử Di hét lên, đột nhiên giậm chân, vùng khỏi tay bọn họ, lao lên đập đầu vào góc bàn gần đó.  

Tự sát!  

Hàn Tử Di dù chết cũng sẽ không để đám người này làm nhục, tính cách của cô vốn không hề yếu đuối, từ nhỏ đã dám làm trái lời Lưu Tú Cầm, nếu sống tạm bợ thì thà rằng chết đi!  

“Hỗn láo!”  

Từ Chính gầm lớn, bước nhanh chân lên tóm Hàn Tử Di, nhưng Hàn Tử Di lao đi quá bất ngờ, không ai nghĩ đến được.  

“Bịch!”  

Hàn Tử Di đập vào góc bàn, máu tươi lập tức trào ra từ trán cô.  

Lúc này Từ Chính cũng đã bắt được Hàn Tử Di, kéo giật cô lại.  

Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn cũng lao đến, giơ tay ra trước mũi Hàn Tử Di, vẫn còn hơi thở, nhưng đang dần yếu đi.  

“Mau, lấy Bồi Nguyên Đan cho cô ta uống…”  

Trưởng lão Tứ hét, không ai ngờ được Hàn Tử Di lại ương ngạnh như thế, trực tiếp tự sát luôn.  

Nghe thấy tiếng hét của trưởng lão Tứ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Bồi Nguyên Đan là thuốc rất hiếm, bên trong có chứa rất nhiều dược liệu quý giá.  

Đến võ đường cũng không có mấy viên, đều là phòng bị cho thời điểm bảo vệ tính mạng quan trọng.  

“Còn ngẩn ra cái đéo gì, cô gái này mà chết thì lấy ai ra dụ Diệp Phàm đến?”  

Trưởng lão Tứ gọi giật giọng, Hàn Tử Di mà chết, có thể Diệp Phàm sẽ càng ẩn nấp sâu hơn.  

Nhưng một khi đến thời thì đó sẽ là đòn hủy diệt với họ.  

Không sợ mất trộm, chỉ sợ bị trộm nhòm ngó, một người có tài năng luyện võ thiên bẩm cao như vậy, lại hận thù họ đến tận xương tủy.  

Đừng nói là võ đường, cho dù là Lăng Tiêu Sơn cũng không gánh được!  

“Đợi chút!”  

Từ Chính trầm giọng nói, rảo bước ra khỏi phòng khách, đi lấy Bồi Nguyên Đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.