“Hừ, mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi, muốn giết tôi? Tự mãn quá rồi đấy!”
Diệp Phàm đột nhiên nâng cây thương lên, phần mũi thương chúi xuống đất, tua rua đỏ bay tung bay theo chiều gió.
“Giết!”
Một tiếng hô vang lên, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, cả người bạo phát.
Không khí tại mũi thương như muốn bị xé toạch.
Choang!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
Cây thương của Diệp Phàm đâm vào người đàn ông đang cầm chuỳ xông tới.
“Thần Long Bãi Vĩ, chết!”
Trong lúc cây thương và chuỳ giao nhau, thân thể Diệp Phàm cử động mạnh.
Cây thương trong tay giống như thần rồng vẫy đuôi, đâm về phía trước với khí thế tựa sấm sét!
Phù!
Cây thương đâm thẳng vào ngực người đàn ông, đầu mũi thương sắc nhọn đâm xuyên qua lưng người này.
Khiến phản ngực gã ta muốn nổ tung.
Gã ta chết ngay tức khắc!
“A Vĩ!”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn thấy vậy, tức giận mà gầm lên một tiếng!
Còn lúc này, những người khác lại xông về phía Diệp Phàm.
Bịch!
Một người đàn ông cầm chuỳ, hung hãn đập vào bên trái người Diệp Phàm.
Không đợi anh kịp tránh ra, một chưởng chứa đầy sự hận thù của Trần Hùng giáng xuống lưng anh!
Phù!
Liên tiếp dính hai chưởng, Diệp Phàm phun ra ngụm máu.
Soạt!
Anh bước sang một bên, nhưng cây thương trong tay vẫn chưa hạ xuống.
Mà đâm thẳng vào người A Vĩ, rồi đập vào người trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn đang cầm đao xông tới.
Trong lúc A Vĩ rút cây thương ra, máu tươi liền phun trào ra theo.
“Khốn nạn!”
Trưởng lão Tứ rống lên, thanh đao của ông ta nhanh chóng hướng sang phía bên cạnh, thế nhưng khí tức của thanh đao đã toả ra thì không thể nào thu lại được.