Diệp Phàm nhanh chóng ngả người ra sau, đao Khai Sơn gần như sượt qua chóp mũi, lao thẳng vào một thân cây lớn phía xa.
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Thật kích thích!
Hàng loạt thanh đao Khai Sơn sáng loáng, lần lượt hướng về phía anh.
Vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn lại một lần nữa tham gia trận chiến, ba người bắt đầu đánh nhau.
“A..”
Đúng lúc này, từ một phía truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Diệp Phàm thuận mắt nhìn một cái.
Hóa ra thuộc hạ của Linh Hồ Tinh Phong, một đấu hai rồi bị hai trưởng lão của Võ đường liên thủ bắt được.
“Diệp Phàm, lập tức dừng tay, quỳ xuống đầu hàng!”
Một vị trưởng lão hét lớn: “Nếu không ta sẽ đánh gãy tứ chi của hắn!”
Diệp Phàm thấy thế, đột nhiên vô cùng tức giận: “Người anh em này của tôi lai lịch rất khủng, các người không động vào được đâu, thử động đến một tay của anh ta xem!”
“Rắc!”
Vị trưởng lão Võ đường kia không nhiều lời, lập tức bẻ gãy tay trái của người đàn ông kia.
Không hề do dự, thủ đoạn cay nghiệt.
Thuộc hạ của Linh Hồ Tinh Phong bị trưởng lão của võ đường trực tiếp bẻ gãy cánh tay trái.
Người đàn ông đó hét thảm một tiếng vô cùng thê lương, đau đớn tới mức toát mồ hôi lạnh.
Trưởng lão võ đường nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khiêu khích mà quát lớn: “Tôi phế một tay của hắn rồi, nhanh bó tay chịu trói đi”.
Diệp Phàm giận không thể nín nhịn: “Động vào anh em của tôi đúng là muốn tìm chết, ông thử dám động vào chân của anh ta xem xem?”
“Răng rắc—"
Võ đường lại giẫm lên bắp chân của người đàn ông kia: “Tôi động tới một chân của cậu ta rồi thì đã thế nào?”
“A—”
Người đàn ông lại hét thảm một tiếng, cơ thể lung lay chực ngã quỵ.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều có chút chết lặng.
“Ôi trời, tên Diệp Phàm này còn dám uy hiếp trưởng lão võ đường, có phải là đang hãm hại anh em của mình hay không?”
“Mẹ nó, sao tôi lại cảm thấy IQ của hắn ta đột nhiên giảm xuống..."
Mọi người thảo luận sôi nổi, Linh Hồ Tinh Phong vừa được Linh Hồ Mộc Thanh dìu đỡ suýt nữa thì bị chọc tức tới nôn ra máu.