Phá Quân Mệnh

Chương 1348



Tiếng gầm lớn cùng với một trận gió lạnh lẽo từ sau lưng anh truyền đến!

Lăng Tiêu Sơn, đại điện nghị sự.  

Những nhân vật quyền lực nhất của Lăng Tiêu Sơn tất cả đều tập hợp tại đại điện nghị sự, trừ khi có những sự kiện quan trọng của môn phái thì rất ít khi xuất hiện những tình huống thế này.  

Hơn nữa, cả đại điện đều tràn ngập sát khí, mỗi người đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ.  

“Võ đường đã bị hủy diệt, ngoại trừ đường chủ Tiết Trường Quân thì tất cả các trưởng lão gần như đã chết hết…”  

“Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn chúng ta chết thảm, bị kẻ phản bội phía Võ đường là Hồng trưởng lão giết, năm tiểu tông sư được dẫn theo chết thảm, chín người đồ đệ của chúng ta cũng đều chết thảm…”  

Giữa đại sảnh rộng lớn, một người đàn ông tay cầm cuốn sổ, không ngừng đọc ra những nội dung được viết trên đó.  

Mỗi cái tên được xướng lên, đều khiến bầu không khí chết chóc nặng nề thêm.  

Mấy chục đệ tử đứng trong đại sảnh, đều cảm thấy áp lực nặng nề, đến hít thở cũng không thông.  

“Hết rồi, bên trên đều là tình hình phát sinh trong trận chiến của Võ đường!”. Người đàn ông nói xong, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.  

“Các vị, cảm thấy thế nào?”  

Ở giữa, sơn chủ của Lăng Tiêu Sơn -Tề Đạo Đỉnh nói với vẻ mặt điềm tĩnh, thanh âm bi ai.  

Nhưng sát khí và lửa giận trong đó thì ai cũng có thể nghe ra, có thể bùng phát bất cứ lúc nào!  

Bùm!  

Một vị trưởng lão đứng dậy, khí thế hừng hực, đập mạnh xuống bàn, gằn giọng: “Tôi đề nghị, Lăng Tiêu Sơn huy động toàn bộ lực lượng xuất kích, giết chết Diệp Phàm!”  

“Tôi đồng ý, lập tức giết chết Diệp Phàm!”. Lại một trưởng lão khác đứng dậy.  

“Tôi cũng đồng ý, Diệp Phàm nhất định phải chết, không thể để hắn tiếp tục ngông cuồng…”  

Lăng Tiêu Sơn có tổng cộng bảy trưởng lão, Tứ trưởng lão chết rồi, chỉ còn lại sáu người, vậy mà lúc này, năm vị trưởng lão đồng thời đứng dậy.  

Chỉ có hai người Đại trưởng lão và sơn chủ vẫn còn ngồi đó.  

“Đại trưởng lão ông cảm thấy thế nào?”, người đang ngồi phía bên phải Đại trưởng lão hỏi.  

Đại trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn mặc một thân áo bào màu trắng, mái tóc hoa hoa râm, có thể thấy ông ta là người có tuổi tác không hề nhỏ.  

Đại trưởng lão ngẩng đầu, mặt cũng tràn đầy sát khí, nói: “Đợi!”  

“Đợi?”  

Cả đại sảnh đột nhiên kinh ngạc hô lên, mấy vị trưởng lão kia đều kích động không thôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.