Chung Dật Phi gào lên trong điện thoại, bởi giọng của người vừa rồi chính là chú hai của gã ta, gã ta tuyệt đối không thể nghe nhầm được.
Thế nhưng, đáp lại chỉ là tiếng kêu la thảm thiết.
“Chung Dật Phi nghe tiếp giọng này xem...”
Giọng của Diệp Phàm lại lần nữa vang lên trong điện thoại, tiếp sau đó liền vang lên tiếng gầm thét đau khổ.
Người này vẫn cố kìm nén nhẫn nhịn, thế nhưng không được mấy giây, vẫn phải bật ra thành tiếng.
“Ông nội...”
Chung Dật Phi hét lớn, gã ta như muốn điên lên, vì đây là tiếng của Chung Thánh Thủ.
Diệp Phàm lại dám bẻ tay ông nội gã ta.
“Ha ha, tôi không có đứa cháu bất hiếu như anh...”, giọng cười chế nhạo của Diệp Phàm vọng lên trong điện thoại.
‘A a...”
Chung Dật Phi gào lên, nét mặt trở nên vô cùng hung hãn: “Con mẹ mày Diệp Phàm, ai làm người nấy chịu, mày thả ông nội tao ra, có bản lĩnh thì nhắm vào tao đây này...”
“Ha ha, ai làm người nấy chịu, anh mà cũng có tư cách để nói mấy lời này hả?”
“Ban đầu là anh bắt người phụ nữ của tôi, không những thế lại còn theo dõi hành tung bọn họ mấy lần. Cho nên ai cũng có tư cách để nói những lời này, nhưng anh thì không!”