Phá Quân Mệnh

Chương 1370



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gương mặt xinh xắn quyến rũ: “Tiêu sư huynh, ở đây vẫn còn ở Tứ Phương Tông, anh để ý một chút…”  

“Tại sao phải để ý chứ? Như thế này mới càng kích thích chứ, thực ra tôi còn muốn ở trong điện chính của Tứ Phương Tông, chiếm lấy em ở trước mặt Lục Thần nữa kìa. Như vậy mới kích thích, em nói có đúng không?”  

Vẻ mặt Tiêu Mặc Sanh gian tà, bàn tay to đặt ở nơi không nên đặt, Phương Dao khẽ rùng mình, bên tai bị Tiêu Mặc Sanh thổi vào khí nóng, cả người như mất hết sức lực, nằm gục trong lòng đối phương.  

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở chính giữa hai đầu lông mày của Tiêu Mặc Sanh giống như có một ấn ký màu đen cứ nhấp nháy liên tục, thoạt nhìn vô cùng tà ác.  

“Tiêu sư huynh, anh đã nói chỉ cần giúp anh đối phó với Thanh Thanh và sư phụ em thì anh sẽ tha cho em, không được nuốt lời đâu đấy…”  

Phương Dao cắn răng nói, cả người cô ta không còn chút sức lực, là do Tiêu Mặc Sanh đang vận công pháp của hắn ta, Phương Dao không chống cự được mới thành ra như  vậy.  

“Ha ha, yên tâm, tôi biết em thích cái tên Lục Thần kia, tôi đây nói lời sẽ giữ lời, sẽ không phá em…”. Tiêu Mặc Sanh cười lạnh nói.  

Vẻ mặt này của hắn ta, cả Tứ Tông Phương này ngoại trừ Phương Dao thì chưa có ai từng thấy, nhưng đây mới là bộ mặt chân thật nhất.  

Bị Tiêu Mặc Sanh chơi đùa, Phương Dao vừa xấu hổ vừa căm hận trong lòng, nhưng Tiêu Mặc Sanh đã nói sẽ không chạm vào cô ta đến bước cuối cùng, cô ta cũng không dám chống cự gì quá nhiều.  

Bỗng dưng Phương Dao run cả người, sắc mặt đỏ bừng, Tiêu Mặc Sanh cười gian tà: “Ha ha… Phương Dao, em vẫn rất nhạy cảm đấy…”  

“Tiêu sư huynh …”  

Phương Dao chỉ muốn tìm một nơi nào đó chui vào, thật quá xấu hổ, hơn nữa cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã trong lòng, cảm thấy có lỗi với Lục Thần.  

“Tiêu sư huynh, thực ra em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh…”. Phương Dao cố sức ngăn lại tay hắn ta mà nói.  

“Nói đi…”. Muốn nói chuyện nghiêm túc, Tiêu Mặc Sanh hạ tay xuống.  

Phương Dao thở phào một hơi: “Tiêu sư huynh có biết lời đồn gần đây về chuyện ồn ào của Diệp Phàm không?”  

“Đương nhiên là biết, núi không có hổ, chỉ là một con khỉ xưng vua mà thôi!”  

Tiêu Mặc Sanh chế giễu, hỏi lại: “Đột nhiên nhắc đến tên đó làm gì!”  

“Anh ta là người tình của Thanh Thanh…”

Ầm!  

Đột nhiên khí thế trên người Tiêu Mặc Sanh trở nên đáng sợ, khí thế độc ác ngang tàng này khiến Phương Dao gần như không thở được.  

“Em nói con kiến hôi ngang ngược đó là người tình của Thanh Thanh sao?”  

Vẻ mặt Tiêu Mặc Sanh âm trầm, lặnh lùng hỏi.  

“Đúng vậy, trước đây lúc em và sư phụ đi đón Thanh Thanh thì tên Diệp Phàm đó đang ngồi cùng Thanh Thanh, hơn nữa đầu của Thanh Thanh còn tựa vào vai anh ta, động tác hai người họ có vẻ rất thân mật”.  

“Vả lại, sau khi bọn em tới nơi, hai người họ lại ra vẻ như không có chuyện gì. Sau đó bọn em có đánh nhau, tên Diệp Phàm kia không đánh lại được sư phụ em, bị ép phải lùi lại liên tục…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.