Phá Quân Mệnh

Chương 1376



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi được một lúc, Hàn Tại Dần đứng lên.  

Hàn Tuyết vội vàng hỏi: "Bố, bố định làm gì đó, đừng có nghĩ đến chuyện đi báo tin, nhà họ Hàn không nhất định tin bố đâu!"  

"Bố đi dạo trong viện một lát, sẽ không đi đến nhà họ Hàn, mỗi người có số mệnh, hơn nữa đường chủ Võ đường đó cũng là nhân vật lớn, không nhất định sẽ động vào nhà họ Hàn nhỏ nhoi”.  

"Ngược lại là các con, phải cẩn thận”.  

Hàn Tại Dần nói xong liền đi ra ngoài, đứng ở trong sân ngắm hoa cỏ cây cối.  

Trong khoảng thời gian này, Hàn Tuyết đã đi xem hai, ba lần, nhìn thấy Hàn Tại Dần đang đong đưa ngắm cây cảnh, mới coi như an tâm gật đầu.  

"Mọi người ngồi đi, em đi nấu bữa tối!"  

Hàn Tuyết đeo tạp dề, trong một giây thay đổi từ một nữ chủ tịch xinh đẹp thành một người phụ nữa nấu ăn của gia đình.  

"Tôi cũng đi, tôi đi cùng cô...", Long Linh đứng dậy đi theo.  

"Chị, em cũng đi...", Hàn Tử Di cũng đứng dậy đi theo.  

Trên sofa nhất thời chỉ còn lại Diệp Phàm và Linh Hồ Uyển Nhi, cô ta cũng đứng lên: “Tôi cũng…”  

Nhưng vừa đứng lên đã bị một tay giữ lại, Diệp Phàm nghiêm mặt nói: "Cô kéo vào đó, sau khi ăn xong cơm cô làm thì chắc chúng tôi vào nhà xác mất, vì sự an toàn của mọi người chúng tôi, tôi kiên quyết không để cô đi nấu cơm đâu!”  

Soạt!  

Khuôn mặt của Linh Hồ Uyên Nhi phút chốc đỏ lên, cả người vô cùng xấu hổ: "Diệp Phàm, anh tìm chết..."  

"Ngon thì cô nói lời tôi không phải sự thật đi? Cá nướng đen thui một mảng, đến chó cũng không ăn!”, Diệp Phàm mặt ghét bỏ.  

“Hừ, chó không ăn, vậy anh chẳng phải cũng ăn hết sao!”, Linh Hồ Uyển Nhi mở miệng phản bác.  

“Tôi…”. Diệp Phàm suýt chút nữa bị nghẹn chết, cái này là nói anh chó cũng không bằng sao?  

Thấy anh kinh ngạc, Linh Hồ Uyển Nhi lúc này đắc ý cười rộ lên.  

“Hay lắm, dám nói tôi không bằng con chó, xem tôi cắn cô không…”

Diệp Phàm trực tiếp bay nhào tới, làm cho Linh Hồ Uyển Nhi kinh sợ tới biến sắc.  

Cô ta vội vàng nũng nĩu nói nhỏ: “Tên khốn kiếp anh đừng lộn xộn, mấy người Hàn Tuyết còn đang ở phòng bếp đó, bố cô ấy cũng ở bên ngoài…”  

Diệp Phàm nhếch mép cười xấu xa: “Ngại ngùng cái gì, mặc dù anh không lấy được người của em, nhưng anh lại chiếm được em về mặt tinh thần, cũng giống nhau thôi…”  

“Anh… Diệp Phàm anh là đồ vô lại…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.