Hàn Húc Đông mặt biến sắc vì cảm nhận được sức mạnh của người này.
Lúc này, tay của Tiết Trường Quân đã túm chặt bả vai Hàn Húc Đông.
“Răng rắc!”
A!
Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên, Tiết Trường Quân ra tay rất mạnh, ông ta cứ thế mà bẻ gãy vai Hàn Húc Đông.
Cảnh tượng này khiến Hàn Minh Chung đứng bên bị doạ tới ngây người.
Sau đó, ông ta quay người liền chạy, Tiết Trường Quân chỉ bình thản liếc nhìn ông ta, khoé miệng cong lên một cười tàn nhẫn.
Cánh tay vừa cử động, một con dao liền phóng ra, trong chốc lát đã đuổi kịp Hàn Minh Chung đang bỏ chạy.
Bịch!
Hàn Minh Chung chợt bay lên, rồi đập mạnh xuống nền đất, ông ta cố gắng gượng, nhưng vẫn không cử động được.
“Chú hai...chú hai...”
Hàn Húc Đông lớn tiếng gọi, nhất thời cảm thấy đau khổ tới tột cùng.
Nước mắt cứ thế chảy xuống, Hàn Minh Chung chết rồi, người em trai luôn nghe lời ông ta bây giờ đã chết rồi.
Bị một nhát dao xuyên trúng tim.
Tuy Hàn Minh Chung vừa rồi quay người bỏ chạy, đủ để nhìn ra là sợ chết, nhưng dù sao đó cũng là cách làm đúng đắn.
Ông ta phải chạy thoát được thì mới có thể gọi người tới giúp, hoặc là có thể báo án.
Chỉ là không ngờ rằng, người mặc đồ đen này lại hung ác tàn nhẫn tới vậy.
Còn ông ta, lúc này cũng đã nhìn thấy mấy người nhà họ Hàn bị người mặc đồ đen đó giết chết.
“Người cũng đã chết rồi, đừng gọi nữa!”
Tiết Trường Quân bình thản nói, bởi đối với ông ta giết một người có là gì.
Hàn Húc Đông cắn răng, nào dám nói điều gì, cố chôn chặt sự thù hận vào tận sâu nơi đáy lòng.
“Ông là chủ nhà này, vậy gọi Diệp Phàm ra đây, cứ bảo tôi đang ở đây đợi hắn ta”, Tiết Trường Quân lạnh lùng nói.
Hàn Húc Đông chợt run người, hoá ra là tới tìm Diệp Phàm.
Nhưng tìm Diệp Phàm thì sao lại tới chỗ bọn họ làm gì?
“Đại nhân, Diệp Phàm là thằng ở rể nhà chúng tôi, nhưng bây giờ đã bị nhà họ Hàn chúng tôi đuổi ra ngoài ra rồi, chúng tôi không có số điện thoại của hắn”.
Hàn Húc Đông khẩn khoản cầu xin, rất hiển nhiên người đàn ông này không hề biết rõ mối quan hệ giữa Hàn Húc Đông và Diệp Phàm, ông ta nào có số điện thoại của Diệp Phàm.