Phá Quân Mệnh

Chương 1387



Dạng biệt thự này rất khó để tìm người, trong chốc lát, đã có thêm ba tiếng kêu thảm thiết đến kinh hãi vang lên.  

“A a...”  

Hàn Húc Đông vô cùng sợ hãi, ông ta đẩy nhanh tốc độ, tìm từng phòng một.  

Nghe tiếng bước chân ngày một tới gần, Hàn Tại Dần đang trốn trong tủ quần áo không dám cả thở mạnh.  

“Vân Báo, có ở đó không?”  

“Không có dấu vết gì bác ạ, chú ấy có thể đã sang chỗ khác rồi”.  

Hàn Vân Báo nghiêm mặt, không tìm thấy Hàn Tại Dần, bọn họ quay trở ra sẽ phải canh cánh nỗi sợ, cái mạng nhỏ của bọn họ cũng khó mà giữ được.  

Hàn Húc Đông tìm một lượt căn phòng phía đông, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.  

Mở miệng liền nói: “Đi thôi, căn phòng này không có, biết đâu qua phòng khác sẽ gặp may”.  

Nói rồi liền có tiếng bước chân vang lên, còn có cả tiếng đóng cửa.  

Hàn Tại Dần thở phòng một tiếng, xác nhận không có động tĩnh gì rồi, ông ta mới từ trong tủ quần áo bước ra.  

Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Tại Dần giật nảy mình.  

“Tại Dần, chúng tôi đợi chú vất vả lắm rồi đấy, bởi vì cái tính nhát như cáy của chú, mà nhà họ Hàn lúc này cũng đã có bốn năm người bị chết rồi...”, Hàn Húc Đông lộ rõ vẻ lạnh lùng.  

Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Hàn Vân Báo đi vào.  

Hàn Tại Dần vừa nhìn liền biết, người vừa mở cửa ra ngoài chính là Hàn Vân Báo, còn Hàn Húc Đông không hề đi ra ngoài.  

Hơn nữa còn vẫn luôn đứng bên ngoài chờ Hàn Tại Dần đi ra, tiếng cánh cửa và tiếng bước chân đều nhằm đánh lạc hướng ông ta.  

“Tại sao anh phát hiện ra em trốn ở trong này?”  

Hàn Tại Dần sắc mặt trở nên khó coi mà hỏi lại.  

“Ha ha, cho dù chú có trốn, lẽ nào không nhìn xem đây là phòng của ai sao?”, Hàn Húc Đông cười nói.  

Hàn Tại Dần vội vàng nhìn quanh, khi trông thấy khung ảnh treo trên tường, ông ta liền hiểu ra mọi chuyện.  

Run rủi thế nào mà lại trốn đúng phòng Hàn Húc Đông.  

“Ha ha, tủ quần áo của tôi trước giờ đều khép hờ, chưa bao giờ đóng chặt, còn chú lại đóng cánh cửa quá chặt rồi đấy”.  

Hàn Húc Đông từ sau khi bước vào phòng đã phát hiện ra có người vào phòng của mình.  

Tìm một lượt bên ngoài ban công không có người, cho nên chỉ còn nghi ngờ mỗi tủ quần áo.  

Quả nhiên không sai, ông ta nhìn kỹ tủ quần áo một lượt, thấy cánh tủ được đóng chặt, mà cái tủ này bị hỏng khoá.  

A!  

Đúng lúc này, phía bên dưới lại truyền tới tiếng la hét thảm thiết.  

“Tại Dần, chúng ta mau xuống dưới, bằng không nhà họ Hàn còn phải chết thêm nhiều người nữa”, Hàn Húc Đông sốt ruột nói.  

“Anh cả, anh bảo em xuống dưới chịu chết sao?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.