Phá Quân Mệnh

Chương 1407



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh Hồ Uyển Nhi phân tích, Diệp Phàm gật đầu, cúi người tóm lấy tên sát thủ: “Nói cho tao biết, cứ điểm của chúng mày ở đâu?”  

“Giết tao đi, giết tao đi…”  

Vẻ mặt tên sát thủ tràn đầy sự phẫn uất.  

“Nói thì tao cho mày chết nhanh gọn, không nói thì là mày tự chuốc khổ vào người đấy!”, Diệp Phàm lạnh nhạt nói.  

“Ha ha ha… dù sao đều phải chết, chết nhanh gọn thì làm sao?”, tên sát thủ gào lớn, kết cục đều là chết, không có gì phải sợ cả.  

“Vậy thì cho mày trải nghiệm thôi!”  

Diệp Phàm cười gằn, nhìn về phía đám người nhà họ Hàn nói: “Mọi người, ai tìm dây thừng cho tôi, treo hắn ta lên, nhớ là phải cột chặt cả tay cả chân vào”.  

“Để tôi, tôi…”  

Lập tức có mấy thanh niên đi lên, bây giờ Diệp Phàm trong mắt họ tựa thần tiên, hơn nữa bọn họ cũng không có thù định gì lớn với Diệp Phàm.  

Đứng trước yêu cầu của thần, đương nhiên sẽ nhanh chóng đi làm.  

Bỏ tên sát thủ lại, Diệp Phàm đi về phía mấy người Hàn Tại Dần, Hàn Tuyết cũng vội vàng đi theo.  

“Bố, lần này bố nhìn rõ chưa?”, Diệp Phàm nhàn nhạt nói.  

Hàn Tại Dần căm giận, gật mạnh đầu một cái.  

Tim Hàn Húc Đông giật thót, thấy Hàn Tại Dần quay đầu nhìn ông ta.  

Lớn tiếng quát: “Anh cả, đây sẽ là lần đầu cuối cùng tôi gọi anh là anh, từ hôm nay trở đi, chúng ta cắt đứt tình anh em, từ giờ tôi không muốn thấy anh nữa!”  

Hít!  

Người nhà họ Hàn kinh ngạc, không ngờ Hàn Tại Dần lại nói như vậy, muốn cắt đứt quan hệ với Hàn Húc Đông, đây là anh trai ruột của ông ta mà.  

Hàn Húc Đông run rẩy, vội tóm lấy tay Hàn Tại Dần: “Tại Dần, tôi cũng là bất đắc dĩ, chú không ra thì nhà họ Hàn sẽ chết hết, chú ra thì sẽ không chết, chú phải hiểu cho nỗi khổ của tôi chứ…”  

“Nỗi khổ?”  

“Mẹ nó chứ, bây giờ anh đang kể khổ với tôi sao?”  

“Có ai từng hiểu cho nỗi khổ của tôi chưa?”  

Hàn Tại Dần bùng phát, tức đến gầm lên: “Em giấu Tiểu Tuyết và Diệp Phàm chạy đến báo tin, không một ai tin em, lại còn châm chọc kinh bỉ em, coi như em nhìn rõ bộ mặt vui cười chào đón em mấy ngày trước rồi, đều chỉ muốn ăn bám em, các người vẫn luôn coi thường em, càng đừng nói đến tin tưởng”.  

“Các người không chịu tin tôi, tự tôi trốn đi thì có gì là không đúng?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.