Nếu nhà họ Lý bị tiêu diệt thật thì nhà Âu Dương ắt hẳn cũng sẽ tổn thất không nhỏ, mà tài sản của nhà họ Lý phơi bày ra, thì sẽ trở thành miếng mồi béo bở, những thế lực này cũng sẽ ăn gọn nuốt trọn.
Đám đông ồn ào bàn luận, lúc này một người đàn ông trung tuổi bước ra, ông ta mặc áo dài màu xanh lam, gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Ông ta bước ra khoảng sân cách cửa nhà họ Lý ba mét nói: “Tôi là Lý Thế Hải, nhà Âu Dương từ xa đến mà chúng tôi không tiếp đón kịp thời, thật là thất lễ!”
“Lý Thế Hải là đại trưởng lão nhà họ Lý, một người vô cùng mạnh, xem ra nhà họ Lý rất xem trọng chuyện này”.
“Nói thừa, sắp bị diệt tộc đến nơi rồi, nhà họ Lý chắc chắn phải xem trọng chứ, nhưng không phải gia chủ nhà họ Lý đến, chứng tỏ nhà họ Lý vẫn còn giữ tôn nghiêm của mình”.
“Ông là đại trưởng lão của nhà họ Lý?”, người đứng đầu nhà họ Âu Dương nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, mở miệng hỏi.
“Chính là tôi!”, Lý Thế Hải không tự ti cũng không kiêu căng trả lời.
“Tốt, tôi là nhị trưởng lão của nhà Âu Dương – Âu Dương Đạo Vĩ, tên tội đồ nhà Âu Dương chúng tôi đang ở nhà họ Lý của ông, bây giờ tôi yêu cầu các ông phải giao hắn ra!”
Âu Dương Đạo Vĩ lớn giọng hét, toàn thân bộc phát ra luồng khí kình mãnh liệt.
“Nhị trưởng lão nhà Âu Dương, không biết tội đồ mà ông nói là ai?”, Lý Thế Hải cười nói.
“Âu Dương Ngọc Quân, có quan hệ tốt với cậu chủ Lý Thanh Dương của nhà các ông, bây giờ biết chưa?”
“Biết!”
Lý Thế Hải thẳng thắn thừa nhận, gật đầu nói: “Đúng là Âu Dương Ngọc Quân có quan hệ tốt với cậu chủ nhà họ Lý chúng tôi, nhưng Âu Dương Ngọc Quân này không ở nhà chúng tôi”.
“Không thể, chúng tôi vẫn luôn giám sát nhà họ Lý, sau khi Âu Dương Ngọc Quân đi vào thì không thấy trở ra, đừng cho rằng tôi dễ lừa!”, Âu Dương Đạo Vĩ giận dữ thét.
Soạt!
Sắc mặt Lý Thế Hải lập tức âm sầm xuống, giám sát nhà họ Lý, còn trắng trợn nói ra, như này thì đúng là quá quắt mà!
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc, nhà Âu Dương ngang ngược quá, biết là một chuyện, nhưng nói toạc móng ngựa ra lại chuyện khác.
Nhà họ Lý là gia tộc đứng đầu ở thành phố Khôn, làm như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?
Lý Thế Hải u ám lên tiếng: “Nhị trưởng lão Âu Dương, tôi nói không có ở nhà họ Lý thì là không có, mong nhị trưởng lão Âu Dương đừng làm tổn hại đến hòa khí!”
“Ha ha ha…”
Âu Dương Đạo Vĩ bật cười ha hả: “Tổn hại đến hòa khí?”
Ông ta nhìn sang hai người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình, cười bảo: “Chúng ta đến để giữ hòa khí sao?”
“Đương nhiên không phải, chúng ta đến đòi người, hoặc diệt gia tộc mà, ha ha ha…”, người đàn ông trung tuổi bên phải cười lớn.
“Hừ, nhà họ Lý hèn kém cũng có tư cách nói chuyện giữ hòa khí với nhà Âu Dương sao, đang kể chuyện cười hả?”, người đàn ông bên phải châm chọc.
Sắc mặt Lý Thế Hải đã trở nên vô cùng khó coi, Âu Dương Đạo Vĩ nói tiếp: “Trưởng lão Lý, các ông cho người của tôi vào lục soát một lượt, nếu thực sự không có thì chúng tôi đi ngay, còn nếu có thì… ha ha ha…”