Khí kình nổ tùng phát ra âm thanh vang dội, Diệp Phàm cũng từ từ lùi ra sau hơn ba bước.
“Quả nhiên có chút bản lĩnh…”
Âu Dương Hải Lâm thấp giọng nói, nhân lúc áp sát người thì đánh một quyền mạnh về phía Diệp Phàm.
Quyền phong dữ dội này khiến đầu tóc Diệp Phàm cũng bay lộn xộn, trên mặt lại càng đau hơn.
Quyền phong này quá ác liệt, Diệp Phàm trực tiếp nhào qua bên cạnh, lăn trên đất tránh khỏi quyền phong này.
Ầm ầm ầm!
Âu Dương Hải Lâm dùng chân đá liên tục vào Diệp Phàm, anh thì cứ lăn trên đất, những chỗ Âu Dương Hải Lâm đạp đều xuất hiện vết nứt.
Từ đó thể tưởng tượng được sức lực những cú đá liên tục này của ông ta kinh khủng đến mức nào, cũng may là Diệp Phàm phản ứng nhanh nhạy, tránh được mấy cú đá khủng khiếp này.
“Ông già khốn nạn, chết đi cho tôi!”
Lúc này, từ bên cạnh Âu Dương Hải Lâm vang lên tiếng quát lớn, người đàn ông lúc nãy vừa được Diệp Phàm thả ra liền đánh một quyền về phía ông ta.
Quyền phong dữ dội kéo theo tiếng gió rít gào, Âu Dương Hải Lâm chỉ có thể bỏ qua Diệp Phàm xoay người đối đầu với người đàn ông đó.
Diệp Phàm từ dưới đất đứng dậy, anh cũng không đi lên tấn công mà đứng dậy xông thẳng đến một phòng giam khác, muốn mở cửa thả người tiếp.
“Cút ra cho tôi!”, Âu Dương Hải Lâm rống lớn, ông ta không thể để Diệp Phàm tiếp tục thả người ra.
Mặc dù những người này có sức chiến đấu không phải ở mức mạnh nhất, nhưng những đệ tử bình thường nhà Âu Dương cũng không thể ngăn cản được.
“Ha ha ha…”
Người đàn ông cười lớn: “Âu Dương Đào tôi đây tạm thời không giết được ông nhưng vẫn có thể ngăn được ông một, hai lần!”
Lục Hợp Quyền!
Âu Dương Đào gầm lên, vung lên hai nắm đấm sắt, đánh ra trận gió mạnh mẽ, chặn lại ở phương hướng Âu Dương Hải Lâm muốn tấn công.
Ông ấy hét lớn: “Âu Dương Hải Lâm, quyền này đã luyện hai mươi năm, nếu như ở trạng thái cao nhất thì đã đánh ông đến rơi cả răng…”
“Kiêu căng ngông cuồng, ông không cản được tôi đâu!”
Ầm ầm ầm!
Diệp Phàm đánh ra Bát Cực Quyền, đánh thẳng vào mấy đệ tử nhà Âu Dương trước cửa phòng giam bay đi.