Thanh Tùng Tử giải thích một lượt, Diệp Phàm cũng coi như đã hiểu, nguyên khí trời đất không phải là điều gì đó thần bí, mà chính là sự trong lành của môi trường sống.
Nhất là vào buổi sáng, cho nên mới có câu sáng minh mẫn hơn chiều, chính là đang nói đến không khí buổi sáng mai.
Môi trường hiện tại, đừng nói là hấp thụ không khí buổi sáng mai, ở thành phố bước chân ra khỏi nhà là phải đeo khẩu trang, nếu hít phải nhiều không những không luyện được võ mà còn mắc luôn bệnh phổi.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao rất nhiều thế lực tu luyện võ thuật đều chuyển vào trong thâm sơn cùng cốc.
“Tiền bối, mời giảng tiếp!”, Diệp Phàm rót cho ông ta một chén trà rồi nói.
“Triều đại thế giới bên ngoài chuyển dời, người mạnh nhất khó xuất hiện, có một vài thế lực trong núi Thập Vạn, không chịu được sự cô quạnh, nên đã xông ra ngoài”.
“Sau khi ra ngoài, phát hiện người bên ngoài đã yếu hơn trước rất nhiều, cho nên những người này liền nổi dã tâm, muốn thống trị thế giới bên ngoài, vì thế đã xảy ra một trận chiến vô cùng thảm khốc”.
“Thế nhưng, do thời gian ngắn, mà ở bên ngoài vẫn còn lại khá nhiều người mạnh, sau trận chiến khốc liệt đó, bọn họ đã đuổi hết người trong núi Thập Vạn quay về núi”.
“Sau đó lại mời cả đại sư trận pháp bố trí một trận pháp cực lớn ở bên ngoài, bên trong còn cho đặt đủ mọi các loại cơ quan, đề phòng bọn họ lại xông ra”.
“Nhưng môi trường ngày một ô nhiễm trầm trọng, những người mạnh đã tập hợp lại cùng ẩn cư, và như vậy bọn họ đã trở thành một thế lực mới, có tên Hộ Long Nhất Tộc!”
“Hộ Long Nhất Tộc?”
Diệp Phàm kinh ngạc thốt lên, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ý của tiền bối là, mục tiêu của Hộ Long Nhất Tộc chính là nhắm vào người trong núi Thập Vạn?”
“Không sai, dạy trẻ từ thuở còn thơ!”
Thanh Tùng Tử lấy làm hài lòng.
“Tiền bối, vậy Hộ Long Nhất Tộc ở đâu?”, Diệp Phàm hỏi.
“Cụ thể ở đâu không ai rõ, nghe đồn là ở cao nguyên băng tuyết, bọn họ cũng đã đều ẩn cư, nhiều năm không xuất thế!”, Thanh Tùng Tử lắc đầu nói.
“Cao nguyên băng tuyết?”, Diệp Phàm cau mày, anh hình như nhớ tới sư phụ của mình khi rời đi, có coi cho anh một quẻ và nhắc tới cao nguyên vùng tuyết.
“Không sai, con dao Long Lân của cậu là thứ quan trọng để đi tìm Hộ Long Nhất Tộc, vì nó còn là chìa khoá!”, Thanh Tùng Tử chỉ vào con dao Long Lân của Diệp Phàm mà nói.
“Ông nói con dao Long Lân này là chìa khoá khởi động trận pháp?”, Diệp Phàm giơ con dao lên, nó loé sáng dưới ánh mặt trời.
“Cậu nói đúng rồi đấy, tôi biết cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng dù gì đây cũng là những thứ mà chỉ có tông sư mới đủ tư cách được biết”, Thanh Tùng Tử nói.
Diệp Phàm cau mày, suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Tiền bối, cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không đưa Long Lân cho ông, nó đã cứu mạng tôi nhiều lần rồi, cho nên nó rất quan trọng đối với tôi”.
“Thế nhưng trong tương lai nếu các ông tìm thấy Hộ Long Nhất Tộc, cần tôi giúp đỡ gì cứ nói”.
Thanh Tùng Tử nhìn anh rồi không nói gì, Diệp Phàm rất thẳng thắn, anh không hề nói dối, quả thật Long Lân đã trợ giúp cho anh rất nhiều, gần như không thể nào đong đếm được.
Một lát sau, Thanh Tùng Tử lắc đầu cười nói: “Được rồi, tôi không tranh với cậu là được chứ gì”.