*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt xem thường đó khiến cô ả giận đến mức thiếu điều bùng nổ.
Thu Lam trừng mắt bảo cô ả không được gây chuyện nữa, sau đó lại nhìn Hàn Tuyết lên tiếng: “Quả thật không còn trinh tiết, nhưng mệnh hỏa trong cơ thể cô lại càng thịnh vượng hơn, thật là kỳ lạ…”
“Mệnh hỏa?”
Hàn Tuyết giật mình: “Đó là thứ gì?”
“Sau này cô sẽ biết, mệnh hỏa thịnh vượng sẽ giúp cho con đường luyện võ của cô càng thuận lợi hơn”, Thu Lam cười bảo.
Nụ cười của Thu Lam làm Hàn Tuyết cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thu Lam cười nói tiếp: “Bây giờ tôi càng không để cô đi được”.
Hàn Tuyết biến sắc: “Cô Thu, tiền bối Thu, tôi chỉ là một người bình thường, không biết võ công, cô…”
“Cô tên là Tiểu Tuyết phải không?”
Thu Lam cắt lời cô, cười nói: “Cô không biết võ có thể học, tôi đưa cô tới một nơi khác hoàn toàn với thế giới của cô, chắc chắn cô sẽ thích”.
“Tiền bối Thu, tôi rất xin lỗi, tôi không muốn đi đâu cả!”
Hàn Tuyết kiên quyết lắc đầu, tuy cô rất tò mò, nhưng muốn cô rời xa Diệp Phàm thì là điều không thể.
“Hừ, đồ dốt đặc cán mai!”, cô gái kia không nhịn được mà mắng.
Thật không nghĩ tới, khi cô ả và Thu Lam vừa ra ngoài vào ba ngày trước, cũng kinh ngạc như nhà quê lên phố, nhìn thấy xe điện còn suýt nữa hét lên.
“Con ranh kia đang ở đây, mau tới bắt chúng…”
Chính lúc này, một tiếng hò hét vang lên, chỉ thấy có ít nhất năm mươi, sáu mươi người đông nghìn nghịt chạy tới.
Người đông thì cũng thôi đi, trong tay những người này còn cầm gậy guộc, tên nào tên nấy đều hung tợn, dữ dằn.
“Đám ruồi nhặng này, thật không biết tốt xấu gì, vậy mà lại dám đuổi đến đây”, cô gái kia giận dữ, trên mặt lộ ra vẻ coi khinh.
Lúc này, đám người kia chạy tới, bao vây họ ở giữa.
“Mau trả ngọc Kê Huyết cho tao, nếu không hôm nay chúng mày đừng hòng rời đi!”
Sau khi vây họ lại, một người đàn ông trong đó rống lên, có vẻ rất tức tối.
Ngọc Kê Huyết của hắn ta, trị giá cả trăm triệu, vừa mới được cắt ra đã bị Thu Lam nhìn trúng, vứt lại một chiếc vòng tay rồi cuỗm viên ngọc Kê Huyết đi.
“Đúng là ngu dốt, đó không phải ngọc Kê Huyết, mà là ngọc Linh Huyết, huyết khí bên trong không có tác dụng gì với người bình thường như các ông đâu!”, cô ả lên tiếng dè bỉu.
“Chém gió vừa thôi, cái gì mà huyết khí, dù sao hôm nay cũng phải trả lại ngọc Kê Huyết cho tao, nếu không chúng mày đừng hòng sống sót, muốn sống thì trả ngọc đây, tự mình chọn đi!”