Lửa giận bạo phát khiến Kim Yến Nhi đang bị thương bên cạnh cảm thấy áp lực nặng nề, cô ả run lên ho ra ngụm máu.
“Yến Nhi, con bị nội thương, phải mau dùng Kim Sang Dược”.
Thu Lam vội vàng thu lại khí thế của mình, cô ta rất thương đồ đệ này, tuy miệng lưỡi cay nghiệt nhưng rất biết làm cô ta vui vẻ.
Cô ta lấy một bình ngọc từ trong túi, đổ một viên thuốc màu vàng ra đưa cho Kim Yến Nhi.
“Sư phụ, cái này quá quý giá, con tu luyện một lúc là được thôi!”
Kim Yến Nhi từ chối, Kim Sang Dược này rất quý giá, mất nửa mạng cũng có thể bảo toàn không chết.
“Yến Nhi ngốc, đồ của sư phụ chính là của con, mau uống đi”.
Thu Lam đặt nó vào tay cô ả, Kim Yến Nhi vô cùng cảm động.
“Cảm ơn sư phụ, đan dược quý như này, muốn mua cũng không mua được, chỉ là trước kia lãng phí một viên, đáng tiếc quá”, Kim Yến Nhi nhìn viên Kim Sang Dược lắc đầu nói.
“Con nói viên thuốc mà bố của Hàn Tuyết uống sao?”, Thu Lam hỏi.
“Đúng vậy”.
Kim Yến Nhi gật đầu: “Một người bình thường như ông ta được uống Kim Sang Dược, có khi sẽ kéo dài tuổi thọ, đúng là hời cho ông ta quá!”
“Ha ha, sư phụ có ngu như thế đâu?”. Thu Lam cười mỉm, nói.
“Là sao vậy sư phụ?”, Kim Yến Nhi khó hiểu.
“Ha ha, đó không phải Kim Sang Dược, mà là Đoạn Tràng Đan, Kim Sang Dược quý báu như vậy, sao sư phụ có thể cho loại phế vật đó dùng”, Thu Lam cười hiểm độc.