Phá Quân Mệnh

Chương 1696



“Đây là sức mạnh mà Đao Ma dùng Tinh Hồ Quán Đỉnh truyền lại cho mày sao?”, Âu Dương Đạo Vĩ cuối cùng cũng nói ra câu này.  

Theo sự hiểu biết của ông ta, thì ngoài cách này ra không còn cách nào khác để truyền sức mạnh sang người khác.  

Thế nhưng cũng chỉ có tông sư mới có thể làm được điều này.  

Song người thi triển Tinh Hồ Quán Tỉnh sẽ chịu tổn thương rất lớn, thậm chí có thể tự phế luôn võ công của mình.  

Nếu thật sự Đao Ma truyền lại công lực của ông ta cho Diệp Phàm, vậy có thể giải thích được tại sao sức mạnh của Diệp Phàm lại tăng lên nhanh như vậy.  

Nhanh đến mức ông ta cũng khó nói nên lời.  

Nhưng nếu nó là thật, vậy cũng sẽ khiến Liên minh Võ đạo sẽ phải tỏ ra kiêng nể, không dám cho người tới truy sát Đao Ma của Diệp Phàm, bởi bây giờ ông ta cũng đã thành phế nhân rồi.  

“Ha ha ha...”  

Âu Dương Đạo Vĩ liền bật cười ha hả, nếu như ông ta tung ra tin Đao Ma đã trở thành phế nhân.  

Thì ông ta tin chắc, cho dù bây giờ ông ta có bỏ chạy, Diệp Phàm cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.  

“Diệp Phàm, hoá ra mày trước giờ vẫn chỉ là cáo mượn oai hùm, còn sư phụ của mày đã thành phế nhân từ lâu rồi, ha ha ha...”  

Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, thế nhưng vết sẹo trên mặt ông ta trông càng trở nên gớm ghiếc, khiến ông ta trông càng dữ tợn hơn.  

Diệp Phàm mặt không biến sắc, đối phương lại có nhìn ra sự khác nhau giữa các luồng khí trong người anh, không ngờ ông ta lại dễ dàng đoán ra như vậy.  

Dù gì Âu Dương Đạo Vĩ cũng là bán bộ tông sư, cho nên càng hiểu rõ về tông sư.  

“Ha ha, lời ông nói thì ai tin chứ?”  

Diệp Phàm lạnh lùng cười: “Sư phụ tôi là Đao Ma, hai chữ Đao Ma này đủ chấn áp tất cả rồi”.  

Giết!  

Vừa dứt lời, Hoàng Tuyền của Diệp Phàm lại được vung lên.  

Rầm!  

Hai người lại lần nữa xông vào cùng nhau đánh giết, trong lòng Âu Dương Đạo Vĩ chợt trùng xuống.  

Diệp Phàm nói đúng, chỉ hai chữ Đao Ma này thôi cũng đủ chấn áp tất cả.  

Có lẽ sẽ có người tin hoặc không tin lời ông ta, nhưng nếu như có người hỏi về bằng chứng xác thật, ông ta sẽ khó mà đưa ra được.  

Ít nhất, là phía Liên minh Võ đạo nếu không thấy bằng chứng sẽ không tin lời ông ta.  

Liên minh Võ đạo không lên tiếng thì các thế lực khác sẽ không mạo hiểm mà đi đắc tội với Diệp Phàm.  

“Oa!”  

Diệp Phàm bị đánh bay, miệng phun máu tươi, sau khi rơi xuống đất, hai chân mềm ra, phải chống cây đao Hoàng Tuyền xuống đất để chống đỡ cơ thể.  

“Diệp Phàm, cẩn thận...”  

Linh Hồ Uyển Nhi đau lòng mà hô lên, không biết từ khi nào Diệp Phàm đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô ta.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.