*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Chấn Hà đứng bên cạnh bất đắc dĩ vô cùng, cách giao tiếp hai bố con nhà này thật kỳ quái…
“Hừ!”
Diệp Phàm hừ lạnh, cũng nối bước vào cùng.
Trong phòng, hai mắt Chu Tình nhắm chặt, khói trong lư hương bên gối bà ta đang không ngừng tản mác.
“Đây là hương an thần?”
Diệp Phàm ngửi thử mùi hương, lên tiếng hỏi.
“Không sai, tinh thần quá yếu ớt, không thể để chập chờn lâu, như này có thể kéo dài tính mạng của Tình Nhi”, Diệp Phù Sinh trầm giọng trả lời.
“Là sao?”, Diệp Phàm nặng nề, kéo dài tính mạng, câu này khó nghe quá…
“Một năm, nhiều nhất là trong một năm phải tìm được một vài thảo dược tuyệt thế, nếu không…”, Diệp Phù Sinh không nói tiếp, không tìm được những dược liệu đó thì Chu Tình sẽ vô phương cứu chữa, có là thánh thần cũng không cứu được.
“Cần phải tìm gì ông nói cho tôi biết, tôi sẽ cố hết sức tìm”, Diệp Phàm tái mặt nói.
“Không cần, những món đồ đó, anh không có tư cách biết đâu”, Diệp Phù Sinh không do dự mà cắt lời anh.
“Ông già, ông điên rồi à?”, Diệp Phàm tức đến bật cười.
Cái gì là không có tư cách biết?
Trong núi Thập Vạn ẩn chứa một thế giới do các thế lực thuần luyện võ cổ tạo thành, anh biết bí mật này rồi, còn cái gì là không biết nữa?
“Ông già, tôi biết bí mật của núi Thập Vạn rồi, chuyện này ông cứ nói đi, đó là vợ ông, nhưng cũng là mẹ của tôi!”, Diệp Phàm bất mãn bảo.
“Anh biết núi Thập Vạn?”, Diệp Phù Sinh quay lại kinh ngạc nói.
“Sao, biết núi Thập Vạn thôi mà, còn bí mật gì nữa?”, Diệp Phàm thờ ơ.
“Ai nói cho anh biết?”, Diệp Phù Sinh hỏi.
“Không nói, nói cho tôi biết trước cần dược liệu tuyệt thế gì?”, Diệp Phàm lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn biết!”, Diệp Phù Sinh nói, quay người đi.
“Ông già, coi như ông lợi hại!”
Diệp Phàm suýt buột mồm chửi bậy: “Là cái ông tự xưng là Kiếm Tiên – Thanh Tùng Tử của Phiêu Miểu Cung ấy!”
“Thì ra là ông ta!”
Diệp Phù Sinh cau mày, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ông ta nhìn thấy Long Lân của anh, sau đó muốn anh giúp ông ta tìm Hộ Long Nhất Tộc chứ gì?”
“Vãi…”
Diệp Phàm thiếu điều rớt cằm: “Ông già, ông theo dõi tôi à?”
“Tôi nói cho anh biết, Hộ Long Nhất Tộc không hề đơn giản, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận!”
Diệp Phù Sinh phẩy tay nói, rồi nhìn Chu Tình đang nằm trên giường, nặng nề nói: “Muốn cứu mẹ anh thì cần Ngọc Long Diên hoặc là Thiên Tâm Thảo…”
“Ngọc Long Diên hoặc Thiên Tâm Thảo, tôi nhớ rồi!”
Diệp Phàm trịnh trọng gật đầu, sau đó do dự nói: “Ông già, có thể con dâu của ông đang ở núi Thập Vạn!”
Diệp Phù Sinh nhướn mày: “Đứa nào?”
Phụt!
Diệp Phàm suýt sặc, bực bội nói: “Ông có mấy người con dâu, còn hỏi đứa nào, cho rằng tôi là đào hoa như ông chắc?”
“Ha ha…”, Diệp Phù Sinh cười khẩy.
“Thôi bỏ đi, không chơi với ông nữa, là Tiểu Tuyết!”
Diệp Phàm chịu thua, trầm giọng bảo: “Theo như Tử Di và bố vợ tôi nói, có lẽ đối phương đến từ núi Thập Vạn, bọn họ bắt Tiểu Tuyết đi rồi…”