Một người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc thốt lên, nhà người này kinh doanh đồ trang sức nên chỉ cần liếc mắt là có thể khẳng định đây là cực phẩm của Hòa Điền Ngọc, ngọc mỡ dê, thậm chí trong đó không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Thấy vậy, Diệp Phàm nhướn mày, anh cảm nhận được linh khí yếu ớt có trong đó.
Miếng ngọc này giá trị không nhỏ.
Chẳng qua linh khí quá ít, kém xa mấy miếng linh bích trong tay anh.
Advertisement
Nhưng cũng là đồ tốt, nếu có thể có được rồi luyện thành một miếng ngọc bội trừ tà thì khỏi phải nói.
Thấy mọi người đều kinh ngạc, Chung Dật Phi đắc ý nói: “Cái này có là gì, chỉ là chút quà gặp mặt tôi tặng Thanh Thanh mà thôi”.
Advertisement
“Thanh Thanh, đây là ngọc mỡ dê cực kỳ có giá trị, không phải có tiền là mua được đâu, cậu còn không mau nhận lấy, mình ngưỡng mộ cậu ghê”, Hứa Linh Vi vội nói, ánh mắt hiện lên tia đố kị.
Nhưng cô ta biết vì vài nguyên nhân của gia tộc nên cô ta không thể gả cho Chung Dật Phi. Nếu không cô ta cũng chẳng thừa sức giúp Chung Dật Phi theo đuổi Hoắc Thanh Thanh mà đã tự mình nhào về phía gã ta từ lâu rồi.
Mọi người nhìn Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Thanh Thanh lại nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm thầm mắng, ý là vứt vấn đề khó giải quyết này sang cho anh.
Mấy người phụ nữ đó nhìn Diệp Phàm với vẻ châm chọc, xem anh xử lý chuyện này thế nào, miếng ngọc quý giá như vậy chính là một thứ thần kỳ với Diệp Phàm.
Mọi người chỉ thấy anh lạnh nhạt cười, rất tự nhiên cầm lấy hộp gấm nói: “Cảm ơn tấm lòng của anh, tôi nhận món quà này thay Thanh Thanh”.
Ngạc nhiên, không thể tin được!
Mọi người đều trợn trừng mắt, ngây cả người.
Thế mà Diệp Phàm lại nhận món quà rồi bỏ vào túi của mình, người này còn biết xấu hổ không vậy?
“Diệp Phàm, đây là quà cậu Chung tặng cho Thanh Thanh, anh cất vào túi của mình làm gì?”, Hứa Linh Vi quát.
“Thanh Thanh là bạn gái của tôi, sau này đi đăng ký kết hôn thì chính là vợ của tôi. Đồ của cô ấy là đồ của tôi, tôi nhận có vấn đề gì sao?”, Diệp Phàm nói một mạch, không hề để lộ sơ hở gì.
“Cô nói xem có phải không?”, dứt lời, Diệp Phàm nhìn cô gái xinh đẹp này hỏi.
“Phải…”, cô gái đó còn đang ngơ ngác, vô thức gật đầu.
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Chung Dật Phi bỗng nhìn cô ta chằm chằm, làm cô ta hoảng sợ vội xua tay nói không phải, mặt ửng đỏ, vẻ mặt sợ hãi trông rất đáng yêu.
Lúc này, Hoắc Thanh Thanh chỉ muốn giấu mặt đi, sao tên này vứt hết mặt mũi đi vậy chứ. Cô ta hơi hối hận, cảm thấy hình tượng mình tạo nên sắp sụp đổ rồi.
“Ha ha… Ha ha…”, Chung Dật Phi bỗng bật cười.
Gã ta nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Thằng oắt, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, nói lung tung vớ vẩn có sẽ dẫn đến chết người đấy, mày không biết à?”
Chung Dật Phi đã cực kỳ tức giận nhưng gã ta cố kìm nén, không muốn thất thố trước mặt Hoắc Thanh Thanh.
Gã ta nhìn Hoắc Thanh Thanh khẽ cười: “Thanh Thanh, đây là tên diễn viên cô thuê à? Kỹ năng diễn xuất tốt đấy”.
“Chung Dật Phi, đây là bạn trai tôi chứ không phải diễn viên gì cả. Chúng tôi đã sống chung rồi, đừng lãng phí thời gian của anh với tôi nữa, không đáng đâu!”, Hoắc Thanh Thanh trầm giọng nói.
Lòng Diệp Phàm run lên, thầm nói người phụ nữ này rất ác, dám nói mấy lời này.