Phá Quân Mệnh

Chương 176



Gương mặt trắng ngần của cô ta chợt đỏ ửng lên, vô cùng mê người.  

Khi anh vừa dứt lời, những kẻ lanh lợi vội chạy tỏa ra các phía, biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.  

Đến ngay những kẻ nhiều chuyện cũng bắt đầu lùi về phía sau, thậm chí cả Hứa Linh Vi người tương đối hiểu cách hành sự của Chung Dật Phi cũng như hóa thỏ, vội tránh sang một bên, sợ bị liên luỵ.  

“Thằng nhãi con, mày hết cơ hội rồi đấy, nếu đã muốn chết thì tao cũng sẽ cho mày toại nguyện!”, Chung Dật Phi lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, Lê Tuấn đứng bên cạnh liền phấn khích hét lên, bật nhảy tới chỗ Diệp Phàm.  

Advertisement

Đây là trận đấu đầu tiên từ khi hắn xuống núi, nên trong tiếng la hét kích động của hắn, còn nghe thấy cả sự tàn bạo.  

“Cẩn thận...”, Hoắc Thanh Thanh khẽ nói.  

Diệp Phàm nhanh như cắt, chạy thẳng về phía Lê Tuấn, nhắm trúng lòng bàn tay của hắn mà đánh.  

Advertisement

“Băng Quyền!”  

Trong lúc anh di chuyển, Chung Dật Phi bất giác thốt ra một câu.  

Có phải người luyện võ hay không, vừa nhìn liền ra ngay.  

Diệp Phàm không phải thằng bị thịt, hơn nữa chiêu Băng Quyền này lại vô cùng hoàn hảo, tuy rằng gã ta không biết quyền pháp này, nhưng đã từng thấy đại sư tôn về chiêu Băng Quyền biểu diễn khi tới sư môn của gã ta.   

Chung Dật Phi không nhìn nhầm!  

“Không ổn rồi!”  

Lê Tuấn chợt nâng cao cảnh giác khi hắn đang bừng bừng khí thế xuất chiêu, hắn nhận ra nguy hiểm tới gần nên buộc phải thu quyền lại.  

Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên không biết tại sao hắn thu quyền và lùi bước sang một bên, thì nằm đấm của Diệp Phàm đã ở ngay trước mặt hắn.  

Tốc độ ra đòn của Diệp Phàm cực nhanh. Lê Tuấn không còn đường lui, chỉ đành hứng trọn nắm đấm của Diệp Phàm.  

“Bụp!”  

“Bụp!”  

Hai nắm đấm chạm nhau, chỉ thấy Diệp Phàm vẫn đứng nguyên, còn Lê Tuấn lại liên tục lùi bước về sau.  

“Ghê đấy!”, Lê Tuấn đứng vững lại sau khi bị đánh bật lùi về phía sau, hắn rống lên, vẻ mặt trông có phần khó coi.  

“Ha ha!”  

Diệp Phàm chỉ lạnh lùng cười một tiếng, lại lần nữa chế nhạo hắn.  

“Láo toét, vừa rồi là tao sơ ý mà thôi!”  

Lê Tuấn lại hét lớn, xuất chiêu.  

“Bùm!”  

“Làm sao có thể? Vừa rồi là tiếng nổ hả?”  

Mọi người kinh ngạc, nắm đấm lại có thể tạo ra tiếng nổ? Phải mạnh tới mức nào mới có thể tạo ra tiếng nổ như vậy chứ?  

Lê Tuấn dốc toàn sức, hắn phải xử lý Diệp Phàm trong thời gian ngắn nhất.  

Bởi Băng Quyền được coi là quyền pháp mạnh nhất, nếu vừa rồi hắn cứ lao thẳng vào mà không suy nghĩ, nói không chừng đã bị Diệp Phàm đánh chết rồi.  

Thế nhưng, lúc này Diệp Phàm chợt thu quyền, nhẹ nhàng bắt trọn cú đấm của Lê Tuấn.  

Anh thuận theo hướng cú đấm của Lê Tuấn cùng lùi về sau mấy bước, trong lúc mọi người tưởng rằng Diệp Phàm thua chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.