Khí kiếm bị Âu Dương Vô Nhai đánh cho tan vỡ, khí kình bắn tóe ra tứ phía.
Nhưng Âu Dương Vô Nhai lại không thể một quyền đánh tan, điều này khiến ông ta khá bất mãn, Diệp Phù Sinh mới bao tuổi mà có thể đánh lại thực lực của mình.
“Thi hòe quyền!”
Nội lực bộc phát, mang theo mùi hôi thối khiến người khác thấy buồn nôn.
Nắm đấm gầy guộc trơ xương nhưng sức mạnh đánh ra lại khiến ai ai cũng phải giật mình hoảng sợ.
“Dựa vào người chết mới có thể sống, làm ô uế cả núi sông xinh đẹp này!”
Diệp Phù Sinh lạnh lẽo như băng, vị trí nhà Âu Dương cư trú vô cùng đẹp.
Có núi xanh sông biếc, có rừng trúc thác nước, nếu phát triển du lịch thì sẽ là thắng cảnh tuyệt vời.
Nhưng nửa ngọn núi đã bị nhà Âu Dương chiếm cứ, một gia tộc độc chiếm nửa ngọn núi, tất cả đều thể hiện sức mạnh của nhà Âu Dương.
Lúc này tại ngã tư đường đèo dẫn tới nhà Âu Dương, có một chiếc Bentley kéo dài lao vun vút trên đường.
“Tộc trưởng, có lão tổ Vô Nhai trấn giữ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”, người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế lái phụ quay đầu trầm giọng nói với người trung niên ngồi sau.
“Ha ha, có lão tổ Vô Nhai đương nhiên tôi sẽ yên tâm phần nào, nhưng các cậu không biết Diệp Phù Sinh là người như nào đâu!”, người đàn ông nhàn nhạt nói.
Người ngồi ghế lái phụ sững lại, rõ ràng gã ta đã nhìn thấy nét nghiêm nghị trong mắt Âu Dương Bá Vân.
“Diệp Phù Sinh là người như nào?”
Trong lòng người áo đen vô cùng ngờ vực, Âu Dương Bá Vân không hề đơn giản, không phải là tông sư tầm thường.
Người có thể khiến ông ta tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy thì phải cường đại cỡ nào, gã ta thậm chí còn không dám đoán.
Tại nhà Âu Dương, một quyền của Diệp Phù Sinh đánh lui Âu Dương Vô Nhai, bóng hình áp sát tới, ông ta giơ chân định đá vào đầu gối của Âu Dương Vô Nhai.
“Khốn khiếp!”
Âu Dương Vô Nhai tức giận mắng, không ngờ Diệp Phù Sinh lại muốn đá vào đầu gối ông ta khiến ông ta phải quỳ xuống.
Ông ta phẫn nộ vô cùng, liền uốn cong người như một cây cung dài.
Gót chân nhón lên khỏi mặt đất, năm ngón tay giơ ra chuẩn bị tóm lấy mắt cá chân của Diệp Phù Sinh.