Phá Quân Mệnh

Chương 181



"Có ích thật mà, là người nhà họ Hoắc ở thành phố Cảng", Diệp Phàm lại nói thêm.  

"Để sau rồi nói!", nụ cười của Hàn Tuyết trông càng tự nhiên hơn.  

Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, anh muốn cấp bằng khen cho mình luôn rồi, dùng chiêu lấy lùi làm tiến này hay thật.  

Advertisement

Tuy rằng ban nãy Hàn Tuyết không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô làm anh sợ gần chết.  

Mặc dù không làm gì có lỗi với Hàn Tuyết, nhưng đi làm bia đỡ đạn cho người ta, nếu giải thích không ra lẽ thì sẽ xảy ra động đất mất thôi.  

Advertisement

"Tiểu Tuyết, sao con lại tin cậu ta dễ dàng như thế? Không có chủ kiến gì cả!", Lưu Tú Cầm bất mãn hô lên.  

"Mẹ à, hôm nay là ngày đưa tang của bà nội, mẹ bớt nói vài câu đi", giọng nói của Hàn Tuyết hơi trầm.  

"Hừ!"  

Lưu Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, bà ta quay đầu lại, hằm hè với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, Tiểu Tuyết không đi thì tôi đi, cậu mà quen biết với người nhà họ Hoắc thì mặt trời mọc từ đằng tây mất, cậu có dám đưa tôi đi không?"  

"Mẹ, mẹ nói ít thôi, mẹ đi hợp tác hay là đi đắc tội với người ta?", Hàn Tuyết bất mãn nói.  

Khác với Lưu Tú Cầm, Hàn Tuyết không muốn dính dáng gì nhiều đến những gia tộc lớn, bởi vì cô không thích bợ đỡ người khác.  

Đến nghĩa trang phía bắc thành phố, trên cơ bản người nhà họ Hàn đã có mặt đầy đủ rồi.  

Hàn Bách Hào là người đứng đầu tiên, ôm di ảnh của bà cụ gào khóc, khiến người ta phải thương xót rơi lệ.  

Đám họ hàng của nhà họ Hàn cũng lần lượt bước lên vái lạy. Lúc đến lượt Diệp Phàm, Hàn Bách Hào bỗng quát lớn: "Diệp Phàm, mày vái xong là đòi đi hả? Mày phải quỳ xuống sám hối với bà mới phải!"  

Tiếng quát tháo đột ngột ấy khiến mọi người giật mình, không biết vì sao Hàn Bách Hào vẫn dám gây hấn với Diệp Phàm.  

Hôm qua Diệp Phàm đã làm bọn họ sợ vỡ mật rồi, ai còn dám quát anh nữa?  

"Bách Hào nói đúng lắm, Diệp Phàm, mày phải quỳ xuống sám hối với bà mới phải!", Hàn Húc Đông cũng mở miệng nói.  

Hai bố con Hàn Tử Hiên và Hàn Minh Chung cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kiên quyết.  

Diệp Phàm lạnh lùng nói: "Bọn họ chỉ vái lạy, vì sao tôi phải quỳ xuống?"  

"Vì sao?"  

"Mày còn dám hỏi vì sao à?"  

Hàn Bách Hào nổi giận quát: "Nếu không vì đám sát thủ nhăm nhe con dao Long Lân của mày thì làm sao bà nội lại bị giết cơ chứ? Mày nói xem có phải là liên quan đến mày không? Có phải mày nên quỳ xuống sám hối không?"  

Diệp Phàm nói với vẻ mặt âm trầm: "Tôi nói là không liên quan gì đến tôi! Ngược lại thì tôi nhận được một tin tức, cây gậy của bà nội bị mất ở cục cảnh sát, chứng tỏ hung thủ có thể có mục đích khác!"  

"Hừ, bớt ăn nói xằng bậy đi! Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, mày có quỳ xuống trước mộ bà nội không!", Hàn Bách Hào gào thét giận dữ.  

"Đồ điên!", Diệp Phàm lạnh lùng nói một câu rồi xoay người bỏ đi.  

Trong lòng anh cảm thấy âm trầm, sao tự nhiên Hàn Bách Hào lại như nổi điên lên rồi chống lại anh như thế? Phải biết rằng hôm qua gã ta còn sợ khiếp vía nữa.  

"Được lắm!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.