Phá Quân Mệnh

Chương 198



“Nói năng linh tinh, rõ ràng là cậu đang sỉ nhục bố vợ mình đừng có hòng lừa người!”  

“Tôi và bố cậu ở cạnh nhau suốt, nếu như ông ấy ho khan tức ngực sao tôi lại không biết chứ?”  

“Hơn nữa lại còn hay xảy ra vào lúc rạng sáng? Rõ ràng là cậu đang nói linh tinh, tôi thấy cậu chỉ đang viện cớ thôi, đúng là một đứa bất hiếu, bội bạc….”, Lưu Tú Cầm tức giận mắng chửi Diệp Phàm.  

Advertisement

Diệp Phàm cũng không để ý đến mẹ vợ mình, bà ta là một người rất đanh đá chua ngoa, thậm chí anh còn chẳng muốn phản bác.  

Diệp Phàm không nói gì, Hàn Tại Dần cũng không nói gì, Lưu Tú Cầm cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Tại Dần.  

Advertisement

Chỉ nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Hàn Tại Dần, bởi vì đã qua được một lúc nên vẻ mặt đỏ ửng của ông ta cũng đã dần biến mất.  

“Ông Hàn, nói gì đi, sao lại không nói gì nữa?”, Lưu Tú Cầm hét lên.  

“Ha ha ha, thật đó, những gì Diệp Phàm nói đúng là sự thật…”, Hàn Tại Dần đột nhiên cười nói.  

“Vừa rồi tôi đã thử nín thở, không hề khó chịu chút nào, hơn nữa những triệu chứng mà Diệp Phàm nói cũng không hề sai”.  

“Cái gì?”, Lưu Tú Cầm hoảng hốt.  

Ngay sau đó, sắc mặt bà ta trở nên khó coi, hét lên với Hàn Tại Dần: “Ông điên rồi, con rể ông đánh ông, là đánh đó, ông biết không hả?”  

“Sao ông có thể nói giúp cho nó chứ, có phải là ông bị ngu không…”, Lưu Tú Cầm vô cùng tức giận, không ngờ rằng Hàn Tại Dần lại thực sự tin vào mấy lời nói nhăng nói cuội của Diệp Phàm.  

“Hừ, bà thì biết cái gì, vì không muốn ảnh hưởng bà nghỉ ngơi, rạng sáng tôi toàn phải ngủ ở phòng khách, có ho lớn thì bà cũng chẳng nghe thấy”, Hàn Tại Dần phản bác lại, nói ra sự thật.  

Lưu Tú Cầm nhất thời hoảng hốt, không thể tin được hỏi lại: “Những gì ông nói đều là sự thật?”  

“Dĩ nhiên là thật, tôi có gì mà cần phải lừa bà à?”, Hàn Tại Dần cất cao giọng nói.  

Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù Hàn Tại Dần bị Lưu Tú Cầm mắng chửi thậm tệ, nhưng ông ta vẫn rất tốt với bà ta.  

Còn về Lưu Tú Cầm, mặc dù vô cùng đanh đá chua ngoa, nhưng lại rất gần gũi với Hàn Tại Dần.  

“Bố, mẹ, hai người có thể nhìn vào chỗ máu này, trong đó có một thứ màu đen, đó là nguyên nhân gây tắc nghẽn lồng ngực, nếu như không loại bỏ được, vài ngày nữa chắc chắn bố sẽ phát bệnh, nếu như nghiêm trọng, tương lai còn có thể biến thành ung thư!”, Diệp Phàm chỉ vào vũng máu, nghiêm túc nói.  

Ung thư?  

Nghe thấy hai chữ cuối cùng, Hàn Tại Dần đã hoàn hồn, đẩy Lưu Tú Cầm ra, ngồi xuống quan sát thật kĩ.  

“Đúng là có một thứ màu đen…”, Hàn Tại Dần thốt lên.  

Ngoại trừ Diệp Phàm, một vài người khác cũng ngồi xuống quan sát, còn có một mùi hôi tanh bốc lên.  

“Diệp Phàm, nó thật sự sẽ biến thành ung thư sao?”, Hàn Tuyết ngẩng đầu lên lo lắng hỏi.  

“Sẽ thành ung thư, có điều thời gian ủ bệnh sẽ rất lâu, nhưng khi bệnh xuất hiện sẽ rất nặng, trước khi biến thành ung thư sẽ làm cho khoang ngực bị tắc nghẽn, chuyện này có thể còn giày vò bố đến mức sống không bằng chết“, Diệp Phàm nói.  

“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta mau đến bệnh viện đi”, Hàn Tuyết lo lắng nói.  

“Không cần đâu, cú đá vừa nãy đã đánh tan cục máu đông, rồi nó lại được bố ho ra, chỉ cần uống vài liều sa sâm, mạch môn, ngọc trúc, phục linh các, đình lịch tử,… đem sắc thành thuốc, uống vài lần để đẩy ra hết chất độc, có điều cần phải chú ý chế độ ăn thanh đạm hơn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.