Tưởng Kiệt lanh trí biết mình phải biểu hiện thật tốt, nếu không lát nữa xong việc rồi, Diệp Phàm lại tìm cậu ta gây phiền phức thì to chuyện.
Mọi người hồi hộp nhìn Diệp Phàm châm cứu, sau khi cây châm thứ chín châm vào người, ông cụ vẫn đang co mình bỗng duỗi thẳng hai chân.
“Oẹ…”
Ngay sau đó, ông cụ phun ra một đống cát bẩn, máu tươi trộn lẫn với vật bẩn, trông rất ghê rợn.
Advertisement
Nôn xong, sắc mặt ông cụ dần hồng hào trở lại, tuy vẫn còn xanh xao nhưng ông cụ đã tỉnh, nhịp thở trở lại như bình thường.
“Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi…”
Advertisement
Cô gái xinh đẹp không sợ bẩn vội chạy đến bên ông cụ, lấy tay áo lau sạch vết bẩn trên miệng ông cụ.
“Cậu Diệp, cậu đúng là thần…”
“Bộp bộp bộp…”
Trưởng khoa Lý đứng dậy vỗ tay khen ngợi một câu.
Không lâu sau, cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
“Ông nội, đây là anh Diệp – người đã cứu ông đấy”, cô gái xinh đẹp nói với ông cụ.
“Cậu Diệp, tôi rất cảm ơn cậu, cho hỏi… khụ khụ khụ…”, ông cụ vừa nói được hai câu đã ho khan, ho ra thứ gì đó còn dính máu.
Lẽ nào chưa trị khỏi?
Mọi người bắt đầu xì xào, cô gái xinh đẹp lại lo lắng.
“Ông cụ, đừng nói chuyện, gốc bệnh của ông vẫn chưa được giải quyết, trước tiên đến bệnh viện làm sạch dạ dày”.
Sắc mặt Diệp Phàm rất căng thẳng, bệnh tình khó chữa nhiều năm không thể chữa bằng một cây kim bạc được.
Dù có là thông huyền cửu kim cực kỳ tuyệt diệu này!
Theo lời dặn của Diệp Phàm, cô gái xinh đẹp và ông cụ lên xe cứu thương đi trước, anh sẽ bớt chút thời gian đến bệnh viện thăm.
Sau khi xe cứu thương rời đi, Diệp Phàm cũng định rời khỏi đó nhưng bị Hàn Vấn Kiệt ngăn lại.
“Sao vậy, muốn bị đánh à?”, Diệp Phàm đùa vui nói.
Khuôn mặt Diệp Phàm tràn đầy vẻ suy tư nhìn Hàn Vấn Kiệt, bây giờ tên khốn này không mau rời đi, ngược lại còn chặn anh lại, có vẻ đầu óc đúng là không được thông minh cho lắm?
Vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt đột nhiên thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Phàm, anh đừng có đắc ý, không phải anh nói mình biết y thuật sao? Vừa rồi anh nói tôi có bệnh là sao?”
“Ồ...”
Diệp Phàm liền lộ ra biểu cảm: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, ha ha...”
“Có gì cứ nói, đừng có vòng vo, nếu không, anh tự dưng nói tôi bị bệnh thì tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng!”, vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt trở nên cáu kỉnh, anh ta mắng.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, thì gần đây cậu hay bị lạnh bụng và sốt, thường xuyên đau đầu, đau nhức xương khớp...”
Diệp Phàm nói từng câu một: “Hơn nữa, cậu còn bị ngứa dưới da, khô miệng, khóe mắt nổi nhọt thường chảy ra mủ và nước”.
Vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt thay đổi: “Không thể nào... tôi đã chữa trị rồi, sao anh biết?”
Diệp Phàm hờ hững nói: “Căn bệnh này khá khó chữa khỏi khi dùng cách Tây y, sao cậu có thể chữa khỏi hẳn trong một hai lần được?”