Phá Quân Mệnh

Chương 221



Hàn Tử Di không dám nói lớn, chỉ có thể lầm bầm trong miệng.  

Lưu Tú Cầm chẳng thèm quan tâm gì cả, gắp liên tục không ngừng, mặt dày không chịu được.  

"Mẹ, từ từ thôi, trong nồi vẫn còn mà, múc thêm nhiều chút là được", nhìn Lưu Tú Cầm miệng nói một đằng tay làm một nẻo, cứ như sợ bị người khác giành hết món này vậy, Diệp Phàm cạn lời mở miệng nhắc nhỏ.  

Advertisement

"Lốp cốp..."  

Diệp Phàm vừa dứt lời, Lưu Tú Cầm liền cắn vào đũa, còn suýt nữa là cắn vào rằng của mình.  

Advertisement

Bà ta mất tự nhiên, cả mặt đỏ bừng có chút gượng gạo, lời Diệp Phàm nói vô hình trung như mắng bà ta vô dụng vậy.  

Bà ta có thể nhịn được sao?  

Vừa dọn sang nhà mới, không thể để Diệp Phàm chèn ép được, vị trí chủ nhà phải là của bà ta, không ai được cướp nó cả.  

"Khụ khụ..."  

Lưu Tú Cầm hắng giọng rồi hỏi: "Diệp Phàm, Tiểu Tuyết bởi vì cậu mà bị gạch tên khỏi gia phả nhà họ Hàn, bây giờ vừa mất cổ phẩn mà tiền chia lợi nhuận cũng mất, có phải cậu cũng nên đi tìm việc rồi không?"  

"Không tìm, không có hứng thú tìm!", Diệp Phàm nuốt thức ăn xong, liền mở miệng từ chối.  

Đùa à, vừa bận rộn mấy cuộc tranh đấu, thời gian mỗi ngày ở bên cạnh Hàn Tuyết còn không đủ, còn bảo anh đi tìm việc làm nữa, khác nào bắt anh tự mua dây buộc mình chứ?  

"Cậu..."  

Lưu Tú Cầm không ngờ anh từ chối thẳng thừng như vậy, làm bà ta tức suýt không thở ra hơi.  

"Diệp Phàm, sao cậu không có chút cầu tiến gì thế hả, bây giờ cả nhà chúng ta đã không còn nguồn thu nhập rồi, chẳng lẽ cậu muốn hai ông bà già chúng tôi đi làm kiếm tiền sao?"  

"Cậu không sợ bị trời đánh hả?"  

"Diệp Phàm, lần này mẹ con nói đúng rồi, bố cũng nên nói với con vài câu, một người đàn ông như con có gì mà không thể đi làm chứ. Nếu không có tài nghệ, không có trình độ học vấn thì đi làm lao động chân tay. Vả lại con cũng có hiểu biết một chút y thuật, cũng có thể mở một cái phòng khám nhỏ mà, nếu không đến lúc hết thời hạn thuê biệt thự, chúng ta cũng phải dọn ra ngoài ở thôi", Hàn Tại Dần cũng khá không vừa lòng mở miệng.  

"Đúng đó, chúng ta đã chuyển vào rồi, cũng không muốn bị bắt chuyển ra nữa, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền trả tiền thuê nhà, không được trốn tránh nữa".  

Lưu Tú Cầm trừng mắt nhìn Diệp Phàm.  

"Bố, mẹ à, căn nhà này không phải nhà thuê, Diệp Phàm đã mua nó rồi, hai người đừng kiếm chuyện nữa, đừng có nghe người khác nói linh tinh", Hàn Tuyết bất mãn nói.  

"Con bé ngốc này, sao con có thể dễ tin người thế hả, dù cho đúng như lời con nói là nó đã mua đi, vậy giấy tờ bất động sản đâu? Mang ra được đi rồi hãy nói".  

Lưu Tú Cầm xoè tay về phía Diệp Phàm đòi giấy tờ bất động sản.  

Hàn Tuyết ngẩn ra, dường như đúng là chưa từng thấy Diệp Phàm cầm giấy tờ bất động sản.  

Lần này, ngay cả trong lòng cô cũng cũng thấy ngờ ngợ, chẳng lẽ thật sự là nhà thuê sao, nếu vậy thì cũng đùa quá trớn rồi.  

Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười, anh nói: "Quả thật tôi không có giấy chứng nhận bất động sản, nói đúng hơn là nó không ở chỗ tôi mà là ở chỗ khác".  

Anh vừa dứt lời, toàn bộ đều cả kinh.  

"Khốn kiếp, vậy cậu còn ra vẻ cái quái gì hả?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.