"Giấy chứng nhận bất động sản ở trong tay chủ nhà, đương nhiên là cậu không có rồi".
Lưu Tú Cầm lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tuông ra những lời vô cùng khó nghe.
"Haha, nếu bà muốn xem giấy chứng nhận bất động sản, tôi sẽ đưa cho bà xem, nhưng có điều hiện giờ nó không ở chỗ của tôi mà nó ở tập đoàn Hoàng Minh", Diệp Phàm nói.
"Cậu vẫn tiếp tục nói xạo à, cậu nghĩ cậu là ai chứ hả?"
Advertisement
"Đứng sau tập đoàn Hoàng Minh là nhà họ Diệp ở thủ đô, mặc dù cậu cũng là con cháu nhà họ Diệp, nhưng cậu chỉ là thằng con rơi, e rằng ngay cả cửa của tập đoàn Hoàng Minh cũng không bước vào được..."
Nói đến đây, Lưu Tú Cầm lại phát điên, nhớ đến chuyện Diệp Phàm còn đi gây hấn với Diệp Tử Long, mà vị này lại còn là con cháu có quyền thế ở nhà họ Diệp, là đứa con cưng có thể khống chế cả tập đoàn Phục Hổ.
Advertisement
"Mẹ à, con tin Diệp Phàm, anh ấy đã nói ở tập đoàn Hoàng Minh thì chắc chắn là ở đó", nhớ lại thái độ kính cẩn của Diệp Trung với Diệp Phàm, Hàn Tuyết quả quyết nói.
"Tiểu Tuyết, con..."
"Mẹ, mẹ sốt ruột làm gì chứ".
Hàn Tuyết thẳng thừng cắt ngang bà ta: "Đợi Diệp Phàm cử người đến lấy giấy chứng nhận về xem thử là được chứ gì, nếu mẹ còn lo sau này không có tiền trả tiền thuê nhà, bị người ta đuổi ra ngoài, vậy sao không dọn ra sớm cho rồi, không thì mẹ cứ phát loa bảo là mẹ ở khu biệt thự số một, lúc bị đuổi ra ngoài xem ai bị mất mặt!"
"Mày... tao..."
Lưu Tú Cầm á khẩu không trả lời được: "Hừ, để tao xem nó mang về được không!"
Ăn cơm tối xong, Diệp Phàm thay bộ đồ khác rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Tra khoảng cách của địa chỉ, Diệp Phàm lái xe đến mỏ quặng Tây Sơn phía Tây thành phố.
Nơi ở của ông chủ quặng Tây Sơn - Diêm Thiết Sơn ở đó.
Anh có linh tính tên lính đánh thuê thuộc Cá Mập Đen của Bắc Việt truy sát bọn họ là một trong hai người Phan Khôn của Cổ Ngoạn Thành hoặc Diêm Thiết Sơn
Trong lúc anh đang lái xe đến mỏ quặng của Tây Sơn thì trong một căn phòng ở Cổ Ngoạn Thành, một người đàn ông trung niên vừa cầm điện thoại vừa hét lên.
“Đại ca, người vừa đi đã biến mất rồi, cả ngôi nhà chẳng có lấy một người”.
“Ồ, không có ai?”
Người đàn ông trung niên cười đi đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, sau đó tát lên mặt gã một cái rất vang.
“Bốp”
“Mẹ kiếp, bọn mày làm ăn kiểu gì vậy? Nghiệp vụ cơ bản nhất cũng không làm được”.
Người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng rồi lại đạp kẻ mặc đồ đen văng ra xa.
“Tao nói cho mày biết tao đã nhận được tin tức, cái tên Phan gì đó của Cổ Ngoạn Thành đã mướn được lính đánh thuê của Bắc Việt. Nếu bọn mày làm không tốt thì đừng làm nữa, ông đây thuê người ngoài về làm, một đám chết tiệt”.
Người trung niên cực kỳ tức giận, thô bạo đá vào người mặc đồ đen.
“Đại ca, bọn em còn một tin tức nữa, hình như mấy tên lính đánh thuê đó chưa thành công!”, người đàn ông mặc đồ đen bò dậy vội vàng nói.
“Nói thừa, nếu thành thạo rồi thì ông đây đã chẳng đánh mày nhẹ như vậy. Tất cả xuống dưới đào quặng cho tao!”
Người trung niên tức giận chính là Diêm Thiết Sơn, chặn Diệp Phàm vài lần nhưng đều để anh chạy thoát.
Diêm Thiết Sơn đã mất đi tự tin, đợi thêm một ngày thì rủi ro lại nhiều thêm một ngày.