Phá Quân Mệnh

Chương 310



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông nghiêm khắc đó, đã bắt anh phải đứng tấn trong trời băng tuyết.  

Nhưng đó cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà họ Diệp yêu thương anh, chỉ vì anh muốn ăn một bát hoành thánh nóng mà nửa đêm đội mưa chạy khắp cả thủ đô tìm mua cho anh.  

Chưa chết!  

Advertisement

Hoá ra chưa chết!  

Diệp Phàm hận một nỗi không thể hét lên, không có tin tức nào lại kích động hơn tin này, thậm chí đôi mắt lạnh lùng của anh trong chốc lát lại ứa nước!  

Advertisement

“Cậu cả, hãy thả cậu Diệp Tử Long ra trước đã, mau lên...”  

Diệp Phàm vì kích động mà bất giác siết chặt tay hơn, lúc này Diệp Tử Long đã trợn ngược mắt, dấu hiện điển hình của việc thở ra nhiều, nhưng hít vào lại ít!  

“Khứ...khứ...”  

Nhờ Diệp Hải nhắc, Diệp Phàm đột nhiên buông tay, Diệp Tử Long ôm chặt lấy cổ ra sức hít thở.

Mọi người xôn xao, cuối cùng Diệp Phàm cũng buông Diệp Tử Long ra, gương mặt của hắn ta vốn trắng trẻo nay đỏ bừng lên như gan lợn.  

Mặt hắn hung tợn đáng sợ, hắn không biết Diệp Phàm nghe điện thoại từ ai, nhưng biết Diệp Phàm không giết mình là đủ rồi!  

Diệp Hải đứng sau thở phào một hơi, là vệ sĩ đi theo Diệp Tử Long, nếu như Diệp Tử Long bị giết, ông nhất định phải quyết đấu với Diệp Phàm, kết cục có lẽ cũng sẽ mất mạng!  

“Diệp Phàm, mày vẫn không dám giết tao, không dám giết tao… ha ha ha…”  

Sau khi đã lấy lại hơi, Diệp Tử Long cười điên cuồng, chỉ là gương mặt đỏ như gan lợn khiến hắn trông khá đáng sợ.  

“Đúng, tao không dám giết mày, nhưng chỉ là tạm thời thôi, mày chuẩn bị đi, vào thời điểm thích hợp tao sẽ lấy cái mạng mày!”, Diệp Phàm thoải mái thừa nhận, không hề thấy khó chịu.  

Bố của anh chưa chết mà chỉ mất tích hơn hai mươi năm, người vốn cho rằng đã chết, nay lại còn sống, còn điều gì khiến anh vui mừng hơn chứ?  

Hơn nữa, Diệp Tử Long nói không sai, bây giờ chưa phải lúc giết hắn.  

Diệp Tử Long không hề để ý đến lời uy hiếp của Diệp Phàm, hắn đáp trả: “Nói mà không biết ngượng, mày cũng chuẩn bị đi, một ngày nào đó tao sẽ đến lấy mạng mày!”  

“Nhưng mà…”  

Diệp Tử Long chuyển giọng, nói: “Không phải mày tự xưng võ thuật cao cường sao? Tao muốn đánh cược với mày một ván, dám không?”  

“Cược?”  

Diệp Phàm cười khẩy: “Tiền cược là gì?”  

Không cần biết cược gì nhưng tiền cược không khiến anh ưng ý thì tại sao phải cược?  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.