*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu chủ, chúng ta có nên ngăn lại không?”, trong góc khuất, Thượng Quan Diên Vũ vẫn chưa rời khỏi, đứng quan sát hết mọi chuyện.
Từ đầu chí cuối không có bảo vệ của quán bar vào can ngăn cũng là mệnh lệnh của hắn ta.
“Không cần, gửi hóa đơn thanh toán đến tập đoàn Phục Hổ là được, trong thành phố Cảng này, có hắn chèn ép thì tập đoàn Phục Hổ có lẽ cũng chỉ là con hổ bệnh thôi!”
Advertisement
Thượng Quan Diên Vũ không thèm để tâm, nhà họ Diệp ở thủ đô có lớn mạnh đến nhường nào thì đây cũng là thành phố Cảng.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, thân phận của Tần Tiểu Điệp hắn hiểu rõ, hắn cũng biết Phan Khôn.
Advertisement
Phan Khôn là anh cả của Cổ Ngoạn Thành, Thượng Quan Diên Vũ không chỉ biết mà còn rất thân quen.
Nhưng mấy ngày trước có tin tức truyền đến rằng Phan Khôn chết thảm, Tần Tiểu Điệp dựa vào thủ đoạn ác độc mà thu phục đàn em cũ của Phan Khôn.
Không ngờ đứng sau Tần Tiểu Điệp lại chính là Diệp Phàm.
Thời khắc này, sắc mặt Thượng Quan Diên Vũ lại càng âm trầm, có lẽ Diệp Phàm còn nhiều thế lực chưa lộ ra hết!
Bên ngoài quán bar Huy Hoàng, cơn mưa xối xả ban ngày đã tan từ lâu, gió đêm thổi mát lạnh.
Tần Tiểu Điệp mặc một chiếc váy cúp ngực, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp, gió lạnh thổi tới, bất giác cô ta dựa sát vào người Diệp Phàm.
“Tránh ra, phụ nữ thì nên học cách e thẹn đi!”, Diệp Phàm nhảy ra tránh, thẳng thừng nói.
“Ha ha ha…”
Tần Tiểu Điệp mị hoặc cười ra tiếng, đôi mắt đong đưa nhìn Diệp Phàm nói: “Chủ nhân, gặp nhau chính là duyên phận, hôm nay có thể ‘thị tẩm’ thiếp nha…”
“Thiếp nói rồi, thân thể này là của chàng, chỉ đợi chàng khai phá thôi, hi hi hi…”
Diệp Phàm mặt đen như đít nồi, cô gái này một lòng muốn “ngủ” với anh, khiến anh cảm thấy nhất định phải duy trì khoảng cách, tốt nhất là không quan hệ gì nữa.
“Tần Tiểu Điệp, cô đứng đắn chút coi, mới vài ngày mà sao cô thay đổi nhanh thế, làm tôi còn tưởng cô bị ai nhập đấy!”, Diệp Phàm xấu xa nói.
Tần Tiểu Điệp nghe thế, cười như được mùa, một lúc sau mới ngừng lại.
Có chút lạc lõng nói: “Vỏ bọc của tôi, chỉ là để bảo vệ chính mình mà thôi!”
Diệp Phàm nhất thời không biết nên an ủi cô ta thế nào.
Tận mắt chứng kiến cảnh bố mình bị giết, xác bị vứt giếng. Vì báo thù cho bố, mà phải ở bên cạnh Phan Khôn suốt bảy năm, thậm chí còn suýt chút trở thành người phụ nữ của ông ta.
Bảy năm chịu đựng sự dày vò, mỗi ngày đều tươi cười niềm nở, thậm chí còn phải ra vẻ yêu chiều với kẻ thù giết bố mình.
Nội tâm Tần Tiểu Điệp sớm đã trở nên vặn vẹo méo mó, không mấy ai có thể hiểu được.