*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khum Pha hét lên, thuốc biến đổi gen, đã giúp cơ thể của gã ta sinh trưởng đến cực hạn, nhưng một khi phải chịu đựng sự đau đớn, cũng đau gấp ngàn lần người khác!
“Khốn nạn, sắp thua rồi!”
Diệp Tử Long đứng lên, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, giống như ăn phải chuột chết vậy.
Advertisement
Đám đông dưới võ đài đã ngây người ra, chỉ thấy Diệp Phàm nhấc ngược Khum Pha đang sợ hãi gào thét, sau đó quay gã ta thành vòng tròn, rồi ném về phía những cái gai trên lồ ng sắt!
“Rầm...”
Advertisement
Cả chiếc lồ ng sắt rung mạnh lên, vang lên một tiếng nổ lớn, máu bắn như sương mù trong lồ ng.
Vài phú bà nhìn thấy thì hét lên một tiếng rồi ngất đi, vài người đứng rất gần, bị văng cả một mảng máu tươi lên người, thậm chí còn có thịt nát, bọn họ nằm sấp trên mặt đất dùng sức nôn ọe.
Tất cả mọi người, đều sợ hãi trước cảnh tượng này, nhìn võ đài với ánh mắt hoảng sợ.
Ở bên kia, Hoắc Thanh Thanh nhanh tay nhanh mắt, khi Diệp Phàm quay người Khum Pha, đã che mắt Hàn Tử Di lại, không để cô bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kinh khủng ấy.
Trên võ đài, Diệp Phàm xách một đoạn bắp chân của Khum Pha, cứ như vậy đứng ở đó.
“Ọe...”
Không biết là ai nôn trước, tiếng nôn khan vang lên!
MC bị dọa sợ ngây người, quên nâng lồ ng sắt lên, cho đến khi Diệp Phàm nhắc nhở, mới run rẩy nâng chiếc lồ ng sắt dính máu lên.
Anh ta đã từng chứng kiến nhiều trận chiến sinh tử, nhưng đẫm máu như vậy thì đây là lần đầu tiên!
Diệp Phàm nhếch mép cười, xách cái chân gãy của Khum Pha đi về phía Diệp Tử Long.
“Cậu Diệp, cậu ta… cậu ta bước đến đây rồi...”, hiện giờ giọng nói của Hàn Bách Hào mới run rẩy, vừa rồi gã ta cũng nôn một lúc, còn Hàn Tử Hiên cũng suýt nữa ngất đi vì buồn nôn.
“Sợ cái gì? Thằng đó không dám làm gì đâu!”
“Với những cái gai đó, nếu như để tôi ném người khác vào đó, cũng có thể có hiệu quả như vậy!”
Trong lòng Diệp Tử Long lạnh lẽo, nhưng không đủ để dọa hắn ta sợ tới mức mất mật, dù thủ đoạn của Diệp Phàm có tàn ác đến mức nào, thì hắn ta cũng không phải chưa từng giết người.
“Diệp Tử Long, mày làm vậy là không được rồi, có cần bọn tao đích thân qua đó không?”, Diệp Phàm bước đến trước mặt Diệp Tử Long, vứt một nửa chân của Khum Pha trước mặt hắn ta, vẻ mặt mỉa mai nói.
Sắc mặt của Diệp Tử Long ảm đạm: “Hừ, đừng có nói những lời vô ích nữa, tao sẽ cho mày khách sạn Ngọc Hoàng, Diệp Tử Long tao đây thua một lần, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng thua!”
Vừa dứt lời, Diệp Hải ở bên cạnh đã lấy ra một túi tài liệu, bên trong là hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Ngọc Hoàng.
Diệp Phàm cười: “Mày đúng là biết