Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, nói: “Tim có vấn đề, tôi đoán là từ khi còn trong bụng mẹ chưa ra đời đã chịu kinh sợ!”
Âu Dương Ngọc Quân biến sắc, kích động nắm chặt lấy tay Diệp Phàm: “Anh Phàm, đúng, đúng vậy ạ…”
Ngay sau đó, Âu Dương Ngọc Quân đứng bật dậy, rồi lại quỳ gối lạy Diệp Phàm: “Anh Phàm, xin anh cứu Hy Hy, Âu Dương Ngọc Quân tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh…”
“Đứng dậy!”
“Dưới gối đàn ông có ngàn vàng, không được phép quỳ!”
Diệp Phàm vội đỡ Âu Dương Ngọc Quân dậy: “Học y cứu người là chuyện nên làm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Diệp Phàm không nói chắc chắn, đây không phải ngày một ngày hai mắc bệnh, mà là bị ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, có thể nói khá nghiêm trọng.
Theo bình thường, Hy Hy không thể sống lâu như vậy, càng không thể chạy trốn trong rừng sâu cùng Âu Dương Ngọc Quân lâu như thế.
Điều này nói lên Âu Dương Ngọc Quân không hề đơn giản, chắc chắn Hy Hy đã dùng rất nhiều đồ vật quý giá, chứ không chỉ là thuốc thang bình thường.
“Yên tâm đi, Hy Hy vẫn có thể kiên trì một thời gian, đợi chúng ta làm xong chuyện, tôi sẽ chữa trị đàng hoàng cho cô bé!”, Diệp Phàm nói để cậu ta yên tâm.
Đúng lúc này điện thoại vệ tinh trong tay anh reo lên.
Sau khi vào rừng sâu, điện thoại thường không có tín hiệu, anh cùng mấy người Tống Râu đều dùng điện thoại vệ tinh.
“Diệp Phàm, đám người này gian xảo quá, theo như tình báo của chúng tôi, bọn họ đã đến trấn Ô Sao ở biên giới rồi, chúng ta tập hợp ở đó nhé!”