Lưu Tú Cầm lập tức tươi cười: “Vậy là phải rồi, Diệp Phàm là Diệp Phàm, cậu Lâm là cậu Lâm, mẹ đảm bảo nếu con phát hiện ra điểm tốt của cậu Lâm, đúng là tốt gấp mấy lần Diệp Phàm”.
“Cho dù không phát hiện ra, con cũng phải giữ lấy cậu Lâm, bằng không nếu cậu ta ra tay đối phó thì chúng ta không địch lại đâu!”
Lần này Lưu Tú Cầm không làm ầm lên, ngược lại đi sâu vào suy nghĩ của Hàn Tuyết, để cô nghiêm túc suy nghĩ lời của Lưu Tú Cầm.
Advertisement
Diệp Phàm không ở đây, điện thoại cũng không liên lạc được, cô chỉ có thể xử lý cậu Lâm rồi nói tiếp vậy.
Advertisement
“Khi nào gặp?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối hôm nay luôn đi!”, Lưu Tú Cầm cười đắc ý.
Sau phen tập kích bất ngờ vào buổi sáng, Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đi ra từ trong khu rừng rậm rạp, bên tai truyền đến tiếng rao hàng.
Trấn Ô Sao này là một nơi ở sâu trong rừng rậm, một thị trấn vô cùng nguyên sơ, những quầy hàng rong có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Trong trấn ngoài những người bản địa thì còn có những tên tội phạm trốn trại từ khắp mọi nơi, hoặc là cả những kẻ buôn lậu.
Nơi này không có ai quản lý, còn về tại sao thì không ai nói rõ được, nói chung tất cả mọi gia đình ở đây đều có súng tự chế.
Chỉ cần đi về phía nam của trấn Ô Sao chưa đầy mười ki-lô-mét là đã ra khỏi biên giới.
“Diệp Phàm!”
Dựa vào chỉ dẫn của Tống Râu, Diệp Phàm đã tìm thấy bọn họ.
“Đây là?”, Tống Râu chỉ vào Âu Dương Ngọc Quân, hành động lần này của họ phải được bảo mật, không thể dẫn người theo cùng được.
“Đây là Âu Dương Ngọc Quân, người anh em mà tôi vừa mới quen, lúc bị người ta truy sát trong rừng, tôi vô tình gặp phải…”, Diệp Phàm chỉ giới thiệu đơn giản.
“Không được, người này nhất định phải rời đi ngay lập tức!”
Chuyện làm anh không ngờ đó chính là ngay lập tức đã có người phản đối, đó chính là lão Thương, người phụ trách việc vận chuyển.
Diệp Phàm mỉm cười, rút một điếu thuốc đưa lên: “Lão Thương, người anh em này cũng là người Hoa Hạ…”
Sau khi vào trong trấn, anh đã nghĩ nếu như tùy tiện thêm vào một người, chắc chắn sẽ khiến cho những người khác không hài lòng.
Chính vì vậy anh đã đặc biệt mua một bao thuốc và chia cho mọi người.
Anh không phải là một người dư thừa tình thương, nhưng Âu Dương Ngọc Quân xứng đáng được cứu giúp, một người sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy một tia cơ hội sống cho em gái, chắc chắn không phải là một người xấu xa.
Lão Thương đưa tay ra gạt đi điếu thuốc mà Diệp Phàm đưa cho: “Diệp Phàm, không thể giữ là không thể giữ được, nếu không hai người cùng nhau rời đi”.
“Không phải là tôi ăn nói khó nghe, nếu những người đuổi giết cậu ấy đuổi đến đây, chúng ta sẽ bị đánh ở hai đầu, chưa nói đến việc phí sức, nguyên thạch cũng có thể vì vậy mà đánh mất”.