Phá Quân Mệnh

Chương 431



“Mau quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết đi!”  

Giọng nói lạnh lùng vang lên, cả khán phòng đều náo động, Lâm Thanh Đế là ai?  

Con cháu nhà họ Lâm ở thủ đô, tại thành phố Cảng này cũng là rồng qua sông, ai dám làm như vậy chứ?  

Advertisement

Đây đúng là đang sỉ nhục người của nhà họ Lâm, Hàn Tuyết đang có mặt ở đây, cô cũng sửng sốt, không tin nổi khi nghe thấy lời của Diệp Phàm.  

Advertisement

“Con rơi nhà họ Diệp, mày có biết mình đang nói cái gì không?”, Lâm Thanh Đế tức giận nói.  

Mặc dù Diệp Phàm đang cầm mảnh sứ sắc bén kề sát vào cổ mình nhưng hắn ta cũng không hề hoảng hốt, trong lòng tin chắc Diệp Phàm cũng chỉ là cáo mượn oai hùm. Hắn ta mà bị thương, cả cái thành phố Cảng này chẳng có một ai có thể chịu nổi sự thịnh nộ của nhà họ Lâm.  

“Diệp Phàm, dừng tay lại, mau cầu xin cậu chủ nhà họ Lâm tha thứ đi, cậu chủ Lâm không phải là người mà cậu có thể đụng vào đâu…”  

Lưu Tú Cầm đứng ở bên cạnh cũng tức giận quát, vươn tay muốn giành lấy mảnh sứ trong tay Diệp Phàm, nhưng ngay trong lúc này, Lâm Thanh Đế lại gào thét kịch liệt.  

“A… dừng tay đi, mau dừng tay…”  

Lâm Thanh Đế gào to, dọa Lưu Tú Cầm dừng tay giữa không trung, ánh mắt hiện lên vẻ không tin nổi xen lẫn cả sự sợ hãi.  

Diệp Phàm lại thực sự động thủ, cổ của Lâm Thanh Đế bắt đầu chảy máu, cảm giác chết chóc dường như lướt qua toàn bộ cơ thể hắn ta.  

Tất cả những vị khách mời có mặt ở đây đều đứng hết dậy, không ai ngờ được Diệp Phàm lại có thể động tay, đó dù sao cũng là Lâm Thanh Đế.  

Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh lùng: “Mau quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết đi!”  

“Tên khốn, mày phải biết tao chính là con cháu của nhà họ Lâm ở thủ đô, tao có thể quỳ xuống nhưng một khi tao quỳ cũng có nghĩa là nhà họ Lâm ở thủ đô cũng quỳ, mày có chịu nổi không?”, Lâm Thanh Đế tức giận quát, Diệp Phàm đúng là một tên điên, sao anh dám đụng tay chân với hắn ta chứ?  

Hắn ta vô cùng tức giận và hối hận, hối hận vì đã không dẫn theo một người mạnh mẽ của nhà họ Lâm đến thành phố Cảng, bởi vì thành phố Cảng này trong mắt hắn ta cũng chỉ là chốn nhà quê.  

Hắn ta cảm thấy không có kẻ nào dám đụng vào mình, nhưng bây giờ có Diệp Phàm dám làm điều đó, thậm chí còn muốn gi3t chết hắn ta.  

Diệp Phàm cũng không động đậy: “Có chịu hay không thì để sau nói tiếp, bây giờ tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết!”  

Lâm Thanh Đế tức giận đến cực điểm, Diệp Phàm vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ, hắn ta cũng không thể quỳ được, chuyện này một khi truyền đến tai nhà họ Lâm, nếu hắn ta dám quỳ trước một tên ở rể, những người lớn trong nhà họ Lâm nhất định sẽ đánh gãy chân hắn ta.  

“Hàn Tuyết, mau bảo Diệp Phàm thả tôi ra, lẽ nào các người muốn đối địch với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”  

Không khuyên nhủ được Diệp Phàm, Lâm Thanh Đế hét lớn với Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm nhanh nhảu nói: “Hàn Tuyết, mau bảo Diệp Phàm buông ra đi, đó là nhà họ Lâm ở thủ đô, lỡ như bọn họ tiêu diệt chúng ta, chúng ta không thể nông nổi được đâu…”  

Lưu Tú Cầm cũng vô cùng oán hận, tại sao lúc này không phải là Lâm Thanh Đế đang cầm mảnh sức kề vào cổ của Diệp Phàm uy hiếp chứ, ông trời đúng là bất công!  

“Hàn Tuyết, khuyên Diệp Phàm buông tay trước đã, đừng nông nổi!”, Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cất tiếng nói, nếu như làm Lâm Thanh Đế chết thì khác gì gây họa lớn.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.