Phá Quân Mệnh

Chương 450



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn Hàn Tuyết lại chính là con gái ruột của bà ta, vậy mà Lưu Tú Cầm lại không hề do dự quá nhiều mà đã đồng ý.  

Đợi bà ta tự tâng bốc bản thân mình xong, Diệp Tử Long mới đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của mình, lấy một cái hộp gấm ra đi về phía bà ta.  

“Được tạo ra ở Myan, làm từ loại ngọc lục bảo đế vương có niên kỷ cổ xưa, tôi có được nó từ phòng đấu giá của Christie, giá trị mười lăm triệu tệ, bây giờ nó thuộc về bà”.  

Advertisement

Diệp Tử Long mở hộp gấm ra, một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc được đặt ngay ngắn trong hộp, màu xanh mơn mởn dường như có thể nhỏ ra nước.  

Advertisement

“Trời ơi, cậu Diệp, tôi làm sao dám nhận thứ này chứ. Diệp Phàm chết rồi, đối với chúng ta ai cũng có lợi mà, tôi không thể nhận được đâu…”  

Lưu Tú Cầm hơi kích động, ngoài miệng nói không muốn nhưng tay đã đưa ra, đeo chiếc vòng phỉ thúy đó lên tay trái của mình.  

“Ui trời, hợp quá đi, giống như được làm ra cho tôi đeo vậy…”  

“Thứ này mà bỏ đi thì đáng tiếc lắm…”  

Trên mặt Lưu Tú Cầm tràn ngập sự vui vẻ, tay trái giơ lên cao cao, để chiếc vòng ánh lên dưới ánh đèn.  

Hàn Tử Hiên thấy thế thì rất ghen tị, đó là một chiếc vòng tay phỉ thúy có giá mười lăm triệu tệ đó.  

“Tử Hiên, cháu thấy nó có đẹp không?”, Lưu Tú Cầm đột nhiên hỏi Hàn Tử Hiên.  

Hàn Tử Hiên giống như vừa ăn phải con ruồi. Làm xong chuyện ngày hôm nay, đúng là địa vị của Lưu Tú Cầm cũng đã được nâng cao không ít, cô ta đành vội vàng gật đầu khen ngợi.  

Hàn Tử Hiên nịnh nọt, Hàn Bách Hào hạ mình xin lỗi, khiến cho Lưu Tú Cầm âm thầm cảm thấy rất sung sướng.  

“Đúng rồi, thím ba, sao không thấy chú ba đâu cả?”, Hàn Bách Hào phát hiện ra điều gì đó bèn vội vàng hỏi.  

Sắc mặt Lưu Tú Cầm thay đổi trong nháy mắt, lộ ra vẻ khó coi: “Hừ, cái tên bỏ đi đó bây giờ cũng là cái thứ ăn cháo đá bát, vì thằng con rơi kia mà còn cho tôi một cái bạt tai. Khi nào về nhà tôi nhất định phải xử lý ông ta”.  

“Ồ? Dì nói rõ hơn một chút đi”, Diệp Tử Long nhướng mày, Hàn Tại Dần đã nghe được không ít bí mật của bọn họ đâu, nếu như ông ta nói hết ra cho Diệp Phàm biết, thì điều đó sẽ bất lợi cho bọn họ.  

Hiện tại còn chưa thấy thi thể của Diệp Phàm xuất hiện ở nhà tang lễ, hắn ta còn chưa dám chắc là Diệp Phàm chắc chắn đã chết.  

Mạng lưới tin tức của bọn họ càng điều tra về Diệp Phàm thì lại càng phát hiện ra những chuyện đáng sợ. Năm đó sau khi bị vứt bỏ, có một khoảng thời gian mười mấy năm Diệp Phàm như bốc hơi khỏi thế gian, vừa xuất hiện lại đã trở thành một cường giả trẻ tuổi.  

Điều bọn họ đang kiêng dè nhất là trong mười mấy năm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Phàm, sau lưng anh liệu có lực lượng hùng hậu nào hậu thuẫn hay không.  

Lưu Tú Cầm tức mà không làm gì được: “Hừ, còn vì sao nữa. Cái đồ bỏ đi đó lại còn muốn đưa Diệp Phàm đến bệnh viện, đương nhiên là tôi không cho. Nhân lúc đó tôi đã bảo Diệp Phàm thừa nhận nhóm người kia đến là vì muốn đuổi giết nó, đòi nó ly hôn với Hàn Tuyết, thế mà cái đồ bỏ đi đó lại mắng tôi, bị tôi tát cho một cái mà còn dám tát lại tôi, đáng chết…”  

“Đợi ông ta về nhà rồi tôi nhất định sẽ cấm ông ta không được đặt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.