“Hàn Tuyết, mẹ muốn giải thích với nó, các con ở lại đây, da mặt mẹ mỏng sẽ không nói được, cho mẹ chút mặt mũi đi”, Lưu Tú Cầm nói nhỏ bên tai Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết nghi ngờ: “Thật chứ ạ?”
Da mặt Lưu Tú Cầm dày như tường thành, ngại ngùng cái gì chứ. Lúc này Diệp Phàm đột nhiên mở miệng: “Tất cả đi ra ngoài đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với mẹ”.
Advertisement
Diệp Phàm đã nói vậy rồi, Hàn Tuyết cũng không tiếp tục khăng khăng ở lại nữa, mọi người đi ra ngoài cửa đồng thời cửa phòng cũng được đóng lại.
Hàn Tuyết vẫn lo lắng, ghé lên cửa sổ xem, chỉ thấy Lưu Tú Cầm cầm lấy dao gọt hoa quả, tự mình gọt táo cho Diệp Phàm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Advertisement
Nếu như Lưu Tú Cầm có thể thay đổi thành kiến đối với Diệp Phàm, cô nằm mơ cũng có thể cười tươi.
Lưu Tú Cầm cười lạnh nói: “Nhưng vận mệnh tốt thì cũng có thể hết, lần này người khác không giết được cậu, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn người một nhà chúng tôi đi theo cậu chịu tội sao? Để cho Tiểu Tuyết bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với cao thủ ám sát sao?”
Diệp Phàm cười nói: “Tất nhiên là không rồi, người giết tôi hôm nay, tôi nhất định sẽ điều tra ra, bắt được người ra tay hạ độc, nhất định từng người một sẽ bị chém đến chết, vĩnh viễn xuống địa ngục”.
“Tôi sẽ dùng cách lăng trì, sử dụng cực hình, ấn sắt nung lên da, rồi đưa bọn họ tra tấn tới chết..."
Giọng nói của Diệp Phàm lạnh như băng. Trong lòng Lưu Tú Cầm run lên, bà ta bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi.
Chỉ là, bà ta đối với Diệp Phàm có sát tâm quá nặng, bà ta không nghĩ bản thân sẽ phải chịu cực hình như thế.
“Diệp Phàm, cậu xác định muốn đi vào bóng tối sao?”
“Hãy tự cho mình một cơ hội, cho Hàn Tuyết một cơ hội, buông tay đi!”
Diệp Phàm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Tú Cầm một lúc lâu, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ mẹ cũng muốn giết con?”
Lưu Tú Cầm kinh ngạc, vội vàng xua tay, nói lớn: “Nói hươu nói vượn, tôi đâu phải loại người này, mặc dù có tham những lợi ích khác đi chăng nữa thì chuyện phạm pháp tuyệt đối tôi sẽ không làm!”
“Ha ha, con cũng nghĩ là... chỉ là, vòng tay ngọc bích của mẹ, rất đẹp!”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn thấy Lưu Tú Cầm đang đeo vòng tay ngọc bích, đá mã não thủy tinh màu xanh lục loại hoàng kim, hơn nữa là đồ thật, giá trị ít nhất phải mấy chục triệu.
Lưu Tú Cầm không có tiền, để mua được những thứ trang sức quý giá này, căn bản là nằm ngoài khả năng của bà ta.
Trong lòng Lưu Tú Cầm hoảng sợ, vội vàng nói to hơn: “Hừ, chữa bệnh của cậu đi, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, tôi cũng muốn khuyên cậu, nếu còn cứng đầu cứng cổ nữa thì chẳng trách ai được”.
Dứt lười, Lưu Tú Cầm cầm hoa quả đã gọt xong, trực tiếp ném tới chỗ Diệp Phàm. Sức lực lớn như vậy, nhất định Diệp Phàm hiểu ý đồ rõ nhất, nhưng cả người Diệp Phàm không còn sức lực nữa, cánh tay nâng lên một nửa, có vẻ như đã cố hết sức.
Lưu Tú Cầm thấy thế, liên tục cười lạnh, yếu đến như vậy, nếu không phải Hàn Tuyết và mọi người còn ở bên ngoài, chính bà ta cũng có thể gi3t chết được Diệp Phàm.