Phá Quân Mệnh

Chương 48: Cây Ngay Không Sợ Chết Đứng!





Da đầu Hàn Tuyết có chút tê dại, Lưu Tú Cầm vậy mà đã đem tin tức mua xe đăng lên vòng bạn bè.

Đây là không chừa lại cho bản thân bất kỳ đường lui nào mà!
Lưu Tú Cầm yêu thể diện đến nhường nào, cô hoàn toàn hiểu rõ, nếu không mua chiếc xe này, mặc dù không đến mức tự tìm tới cái chết nhưng quan hệ mẹ con chắc chắn sẽ có rạn nứt.

Mà Hàn Tuyết nếu thuận theo sự càn quấy này của Lưu Tú Cầm, cái nhà này cũng sẽ cứ như vậy tan vỡ, Hàn Tuyết bất lực chỉ có thể nói: "Mẹ, mẹ đứng lên trước, để con nghĩ xem có cách nào không".

Lưu Tú Cầm ngừng khóc ngay lập tức, nhanh nhẹn trượt dậy, đáp: “Mẹ biết Tiểu Tuyết hiếu thuận, mẹ không khóc nữa, con nhanh đi nghĩ cách đi" Hàn Tuyết thấy cảnh này thì đau đầu, xoay người rời khỏi căn phòng của Lưu Tú Cầm.

Sau khi cô trở lại phòng, liền nhìn thấy Diệp Phàm đang thu xếp lại chăn đệm năm dưới dất của mình.

Cô vội vàng bước tới, nắm chặt lấy tay anh, nhe giọng nói: "Không cần trải vội”.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Hàn Tuyết, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, cười đáp: "Sao thế? Có chuyện gì à?”
Hàn Tuyết không biết phải nói như thế nào, hơn một triệu tệ, trong tay cô chắc chắn không có, chỉ có Diệp Phàm, anh liệu có hơn một triệu đó không?
Trực giác nói với cô rằng Diệp Phàm có, chắc chắn là có.

Cô không thể vì mua xe mà sử dụng tiền công, bởi như vậy chắc chắn sẽ bị bà cụ phát hiện ra.

Lợi bất cập hại!
Thấy Hàn Tuyết ngượng nghịu, anh cười nói: "Mẹ có phải là lại làm khó em không? Vừa rồi khi đi qua cửa, anh lờ mờ nghe được bên trong có tiếng khóc, có chuyện gì cứ nói với anh”.

"Chính là.


.

mẹ nhìn trúng một chiếc xe và muốn mua trước khi sinh nhật bà nội, nhưng quan trọng đó lại là một chiếc Porsche Cayenne.

.

”,Hàn Tuyết thuật lại với Diệp Phàm chuyện đã xảy ra.

Diệp Phàm nghe xong cười nói: "Anh cho em một triệu!”
"Anh…"
Hàn Tuyết giật mình kinh ngạc, cô không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, 1 triệu tệ đấy, anh đồng ý mà không chớp mắt.

Bây giờ không phải là lúc suy xét, cô vội vàng nói "Diệp Phàm, đợi tôi được chia hoa hồng, một triệu này tôi nhất định sẽ trả lại anh, tôi bây giờ sẽ viết giấy nợ cho anh rối ấn dấu tay".

Vừa nói cô vừa muốn tìm giấy bút đưa cho Diệp Phàm viết giấy nợ nhưng lại bị anh giang tay kéo lại, ngăn lại bước chân.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Diệp Phàm chìm đắm sự yêu chiều nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết của cô mà nói: "Anh là chồng của em, cho em tiền là việc hiển nhiên, đừng nói tới một triệu, cho dù một trăm! dù sao của anh cũng là của em, không cần viết giấy nợ, nếu không anh sẽ tức giận đó".

Diệp Phàm suýt nữa thì đã nói ra con số một trăm, may mà anh phản ứng nhanh, nếu không Hàn Tuyết sẽ tưởng rằng anh đang nói mê, có thể nhưng là một trăm triệu.

Nhưng anh thực sự có số tiền đó!
"Vậy… cảm ơn anh, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho anh”, bị Diệp Phàm nhìn như vậy khuôn mặt xinh đẹp của cô thoắtt ửng hồng, nói xong lời này liền giằng lại tay, chạy nhanh vào phòng tắm trong phòng.

Không lâu sau đó từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách.


Kính của phòng tắm được làm từ thủy tinh mờ nên không thấy rõ cảnh tượng bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy đường nét cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện trong kính.

Đuờng cong hoàn hảo đó có thể khiến bất cứ ai phát cuồng.

Trước kia khi Hàn Tuyết đi tắm đều đuổi Diệp Phàm ra khỏi phòng.

Lần này có lẽ là do cô quên.

Chi là, Diệp Phàm lại không biết, trong buồng tắm lúc này Hàn Tuyết đứng dưới vòi hoa sen, để mặc cho dòng nuớc làm ướt thân mình, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.

Nghĩ tới việc cô đang bên trong tắm rửa, Diệp Phàm lại đang ở bên ngoài, khiến cô có loại cảm giác như bị nhìn trộm, rất kỳ diệu.

.

Diệp Phàm ở bên ngoài không ngừng suy nghĩ miên man bất định cho tới khi tiếng nước dừng lại, Hàn Tuyết bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ cúp ngực bằng lụa.

Mặc dù đồ ngủ có chút bảo thủ không hề lộ liễu nhưng lại thấp thoáng xương quai xanh tinh xảo còn đọng vài giọt nước, ngược lại càng thêm phần xinh tươi quyến rũ.

Thấy ánh mắt Diệp Phàm thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía mình, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết lại đỏ lên, nói với giọng quở trách: "Nhìn cái gì, nhanh đi tắm đi, người anh hôi chết được!”
Diệp Phàm cười ha ha, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Trong phòng vẫn còn phảng phất một hương thơm nhàn nhạt cùng bộ đồ lót cô vừa thay xong chưa kịp cất đi.


Siêu cấp phúc lợi!
Nếu không phải là không thích hợp thì Diệp Phàm đã muốn suồng sã một trận, dầu sao cả ngày đều ở bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều nhưng lại không thể động tới, anh dù gì cũng là một người đàn ông bình thường…
Đợi tới khi tắm xong bước ra ngoài, anh lại một lần nữa bối rối bởi chăn đệm nằm dưới đất của anh đã được thu lại, gấp gọn chỉnh tề đặt ở một bên.

Đây là xảy ra chuyện gì?
Không lẽ tối nay anh phải ra ngoài ngủ trên ghế sofa? Quả nhiên là vui quá hóa buồn mà!
"Anh làm gì vậy?", thấy Diệp Phàm cầm lấy chăn chuẩn bị ra ngoài, Hàn Tuyết nghi hoặc hỏi.

"Anh.

.


Không đợi anh nói xong, Hàn Tuyết liền nói tiếp: "Trời trở lạnh rồi, anh không cần phải ngủ dưới đất nữa!"
Diệp Phàm ngẩn người, khẩn trương đáp: "Không lạnh, sức khỏe anh tốt lắm",
"Hừ, vậy thì anh cứ ngủ dưới đất đi!", Hàn Tuyết giận dỗi hừ lạnh một tiếng.

Cô dùng sức quấn lấy tấm chăn mỏng trên người, lưu lại cho anh một bóng lưng ưu nhã.

Diệp Phàm trợn to hai mắt, nếu lúc này còn chưa hiểu ra thì anh phải tìm một miếng đậu phụ đâm đầu chết rồi.

Chỉ thấy Diệp Phàm nhanh chóng tắt đèn, cầm lấy chiếc chăn mỏng lao lên chiếc giường lớn mềm mại cao cấp hiệu Simmons.

"Tiểu Tuyết, dịch vào để anh nằm nào! "
"Anh không được phép cử động lung tung, là do trời trở lạnh nên tôi mới cho anh lên giường, dám lấn qua đường giới hạn, thì anh cứ ra ngoài ngủ sofa đi", giọng nói e lệ rụt rè của Hàn Tuyết vang lên trong bóng tối.

Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo thon mềm mại của cô.

Anh rõ ràng cảm giác được Hàn Tuyết run rẩy mạnh mẽ, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói tràn ngập yêu thương của Diệp Phàm: "Tiểu Tuyết, cho anh ôm em được không? Anh bảo đảm sẽ không sờ mó lung tung! ”

Ngày thứ hai, hai người ngủ tới hơn chín giờ mới dậy.

Trong phòng tràn ngặp mùi hormone nhàn nhạt, mặc dù không đột phá tới bước cuối cùng nhưng làm những chuyện xấu hổ nào chỉ có hai họ biết.

.

Sau khi tỉnh dậy, hai người không đi công ty mà lái xe chạy thắng tới biệt thự nhà họ Hàn.

Khi hai người Diệp Phàm và Hàn Tuyết xuất hiện tại biệt thự, những người họ hàng của nhà họ Hàn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại bắt đầu châm chọc.

"Ha ha ha, hôm qua còn cứng đầu giống như một hòn đá nhà xí, hôm nay liền tới nhận tội”, một người họ hàng nhà họ Hàn mỉa mai nói.

"Ha ha, chắc là sợ sẽ bị bà cụ đuổi ra khỏi nhà họ Hàn nên đến thú tội đây mà, tôi ngược lại muốn xem xem bọn họ cầu xin tha thứ như thế nào.

"
Tiếng chế nhạo lọt vào tai hai người nhưng họ chỉ cười trừ coi như tiếng chó sủa.

"Ơ kÌa, Hàn Tuyết, Diệp Phàm hai người không mời mà tới là để thú nhận mình đã biển thủ công quỹ à?”, Hàn Bách Hào bước ra thấy hai người liền công kích.

"Cây ngay không sợ chết đứng, tôi đến tìm bà nội có việc!", những người khác có thể không đếm xỉa tới nhưng Hàn Bách Hào lại không thể làm như vậy.

Tên này là tâm phúc trong mắt bà cụ, nếu như không đáp lại lời gã ta, không chừng một hồi gã ta lại sủa bừa gì đó.

"Hừ, xem cô còn có thể cứng miệng được bao lâu, nhà họ Hàn chỉ có thể là của Hàn Bách Hào tôi”, Hàn Bách Hào lạnh lùng nói.

Hàn Tuyết mặt không cảm xúc, cùng gã ta một trước một sau đi vào trong phòng, nói với bà cụ: "Bà nội, Tiểu Tuyết có chuyện quan trọng cần báo cáo, đã tìm thấy kẻ xấu phóng hỏa công trường phía tây thành phố rồi!"
"Không thể nào!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.