“Tại sao? Sao chúng ta lại phải đi chúc mừng con tiện nhân đó?”
Hàn Tử Hiên khó chịu ra mặt, cô ta không làm loạn lên là đã giữ thể diện lắm rồi, lại còn muốn đi đưa quà, Hàn Bách Hào đúng là não có vấn đề mà.
Chỉ là, bây giờ cô ta cũng không dám trắng trợn làm càn, vì đến trốn còn không xong nữa là.
“Im đi, cô thì hiểu cái gì chứ, nếu mà cô ta đã lập nghiệp rồi, tôi thân là gia chủ nhà họ Hàn thì tất nhiên là phải chuẩn bị quà cáp chứ”.
Hàn Bách Hào cười: “Quà tôi đã nghĩ xong rồi, tặng cho cô ta một cái đồng hồ tiễn cô ta đi cho nhanh”.
Gã ta đã nỗ lực bao lâu này rồi, thậm chí còn gi3t chết cả bà cụ Hàn chỉ vì để hoàn toàn khống chế được nhà họ Hàn, đá Hàn Tuyết khỏi nhà.
Bây giờ hay rồi, Hàn Tuyết thực sự muốn thực hiện theo lời nói khi xưa đã nói trước mộ bà cụ Hàn, lập nên một nhà họ Hàn - một nhà họ Hàn trong suy nghĩ của ông nội gã ta, Hàn Thiên Bảo.
Điều này làm sao mà gã ta không tức giận được chứ, dù gì bây giờ, hai bên cũng một mất một còn, có hèn hạ đến đâu cũng phải hại chết Hàn Tuyết.
“Được, được, hahaha...”
Diệp Tử Long đứng một bên vỗ tay không ngừng, rồi cười nói: “Nói không sai, chúng ta phải tặng đồng hồ, không những phải tặng mà còn phải khua chiêng gõ trống đến tặng”.
Hàn Bách Hào cũng cười theo, còn Hàn Tử Hiên lại có bộ dạng lo lắng: “Nhưng mà, nếu khiến cho Diệp Phàm tức giận thì hắn ta có đến giết chúng ta không?”
Diệp Tử Long khua khua tay, cười nham hiểm: “Yên tâm đi, sẽ không viết tên của các người lên đó đâu, chiếc đồng hồ này sẽ do tôi đến tặng, các người xem là được rồi”.
Hàn Tử Hiên vỗ vai mình rồi thở dài một hơi, cô ta thực sự không dám viết tên mình lên.
Trong một căn phòng mang phong cách Hoa Hạ, tổng bộ võ đường, Tam Nguyên Lý thành phố Cảng.
Đường Kỳ Tài, Lê Tuấn, Chung Dật Phi và Lâm Vân đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Đỗ Trạch.
Lúc này bộ dạng Đường Kỳ Tài vô cùng nghiêm túc: “Tôi nhận được tin, Diệp Phàm đã chém Lâm Thanh Đế, con cháu nhà họ Lâm thuộc hàng tài phiệt ở thủ đô. Rồi cũng phải có tới 20 tên vệ sĩ đi cùng bị chết hoặc bị thương, người mạnh nhất đã đạt tới bát đạo ám kình, nhưng cũng bị chặt đứt đầu!”
“Phù”.
Gã ta vừa dứt lời thì thở mạnh một hơi.
Đường Kỳ Tài nghiêm mặt nói: “Nguyên nhân cái chết của Lâm Thanh Đế, một là Lâm Thanh Đế định ám sát Diệp Phàm, hai là hắn ta định bắt cóc Hàn Tuyết - người phụ nữ của Diệp Phàm, thậm chí còn định c**ng hi3p cô ta, vì thế đã chọc giận Diệp Phàm. Cho nên chúng ta có đấu đá thế nào cũng không được động tới người phụ nữ của hắn ta!”.
“Hừ, yên tâm đi, Lâm Vân tôi còn khinh thường đụng đến người phụ nữ của hắn ta”, Lâm Vân hai tay ôm ngực, tức giận ra mặt.
Nhắc đến Diệp Phàm, ả lại nhớ đến Âu Dương Ngọc Quân, đến tận bây giờ ngực trái của ả vẫn còn hơi sưng, khi tắm nếu cọ quá mạnh vẫn sẽ rất đau!
“Được thế thì tốt, chuyện giết hắn ta còn phải đợi Đỗ Trạch sư huynh về rồi bàn tiếp, chúng ta không phải đối thủ của hắn ta”.
Đường Kỳ Tài thở hắt một hơi, gã ta chỉ sợ đám Lâm Vân sẽ tìm cách gây rối Hàn Tuyết, như thế thì đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.