*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhưng mà, chúng ta cũng không thể để hắn ta thoải mái được, ngày kia là ngày lễ thành lập công ty của người phụ nữ của hắn ta, chúng ta cũng phải đi góp vui chứ”.
Đường Kỳ Tài cười âm trầm, ba người còn lại cũng cảm thấy hứng thú, ai nấy đều nghĩ ra đủ thứ xấu xa.
Diệp Phàm ngồi đối diện với Thượng Quan Diên Vũ trong một góc của quán bar Huy Hoàng, sản nghiệp duy nhất của hắn ta.
“Nắm chắc quyền lực nhà Thượng Quan các anh đến đâu rồi?”, Diệp Phàm hỏi.
Thượng Quan Diên Vũ không nói mà chỉ xòe ra năm ngón tay, Diệp Phàm gật đầu, 5/10 ngón tay có nghĩa là nắm chắc được một nửa rồi.
Nhưng rất nhanh sau, Diệp Phàm lại lắc đầu, nói: “Không được, tốc độ này còn chậm quá, nếu mà không tăng tốc lên thì tôi không thể bảo vệ cho nhà họ Thượng Quan các anh”.
Thượng Quan Diên Vũ nghe thấy thế thì giật mình, lẽ nào nhà hắn ta động đến thế lực to lớn nào ư?
Thêm nữa, hắn ta còn hợp tác với Diệp Phàm nên anh bảo đảm không giết hắn ta, nhưng diệt trừ nhà họ Thượng Quan thì...
Diệp Phàm cười khẩy: “Nghĩ là tôi nói xằng nói bậy sao?"
Thượng Quan Diên Vũ vô cùng gượng gạo, chỉ cười trừ một cái, không nói thêm gì, Diệp Phàm trực tiếp ném lệnh bài Ám Long Hoa Hạ vào người hắn ta.
Bắt được lệnh bài thì Thượng Quan Diên Vũ quan sát cẩn thận, hắn ta bị dọa cho run lẩy bẩy.
Diệp Phàm uống một ngụm trà rồi nói: “Ám Long Hoa Hạ đã nhắm vào nhà Thượng Quan các anh, còn nghĩ tôi ăn nói linh tinh không?”
“Không không không...”
Thượng Quan Diên Vũ khua tay liên tục, thậm chí còn vô cùng hoảng sợ, là thế hệ con cháu nòng cốt của nhà Thượng Quan, sao mà hắn ta có thể không biết đến Ám Long Hoa Hạ được chứ, đây chính là bộ máy quốc gia khổng lồ!
Đối nội: diệt trừ cái ác, bảo vệ quốc gia. Đối ngoại: chiến đấu, ra trận.
Nhà họ Thượng Quan nghĩ có thể che dấu được những chuyện mà bọn họ đã làm, nhưng không ngờ lại bị phát hiện và thu thập được chứng cứ xác đáng.
Nhà Thượng Quan chính là quân bán nước, chính là con quỷ không màng đến an nguy quốc gia và người dân, sẽ bị người người chửi rủa.
“Anh không cần lo lắng, phạm vi nghiên cứu và phát triển gen là một lĩnh vực vừa bí ẩn vừa rộng lớn, nhà họ Thượng Quan của anh chỉ là một mắt xích trong đó mà thôi. Nếu tiêu diệt các anh, sẽ khiến những người khác nâng cao cảnh giác, sau này có muốn tấn công cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều ”.
Diệp Phàm trấn an hắn ta, rồi nói: “Chỉ là, cũng không kéo dài được quá lâu, thành phố Cảng tạm thời do tôi phụ trách điều tra, sau này có người đến thay thế hay không thì tôi không thể nào biết được, cho nên có muốn bảo vệ nhà họ Thượng Quan các anh cũng sẽ có chút khó khăn...”
“Mau chóng nắm được quyền lực gia tộc trong tay, tổng hợp lại danh sách những gia tộc khác có hành vi giống các anh, có công lao rồi thì tôi mới có thể có cớ bảo vệ nhà các anh”.
Diệp Phàm nói rất rõ ràng rành mạch, Thượng Quan Diên Vũ chìm vào suy nghĩ, muốn nắm được hết quyền lực gia tộc trong tay nào có phải chuyện đơn giản.
Dù gì ông nội hắn ta cũng đang sống sờ sờ ra đấy, danh sách những gia tộc kia e là chỉ có ông nội hắn ta mới biết.