Diệp Phàm không thèm để ý đến ả, vẫn thản nhiên bước tới, mấy người Đường Kỳ Tài không chịu được nữa, hét tới tấp nói Diệp Phàm dừng bước.
“Diệp Phàm, sư huynh Đỗ Trạch của tao vẫn đang bế quan, bây giờ mày giết bọn ta là không công bằng!”
Diệp Phàm vẫn đi tới, đến khi cách họ khoảng chừng ba mét mới dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười khinh bỉ: “Không công bằng?”
“Đúng, không công bằng!”
Mặt Đường Kỳ Tài đỏ lên hét lớn: “Sư huynh Đỗ Trạch nói muốn cùng mày đánh một trận công bằng, mày cũng đồng ý rồi, không được nuốt lời!”
“Hơn nữa, mày yên tâm, bọn tao chỉ nhắm đến mày thôi, sẽ không động đến người nhà!”
Đường Kỳ Tài la lối, gã ta biết không thể uy hiếp Diệp Phàm, trước có Tiết Oánh bị đâm ba nhát đao xuyên người mà chết, sau có Lâm Thanh Đế bị nổ chết trên ca-nô, động đến người nhà của Diệp Phàm thì chỉ có tìm đường chết sớm!
Diệp Phàm trầm ngâm một cái, rồi đột nhiên cười lớn, tra đường đao vào vỏ: “Tao đợi Đỗ Trạch ra ngoài vậy!”
Lập tức đám người Đường Kỳ Tài thở phào nhẹ nhõm, lúc này gã ta mới phát hiện sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh!
Diệp Phàm ôm Đường đao đi về phía Hàn Tuyết, đưa đao cho Long Ling: “Cảm ơn cô, đây là một cây đao tốt!”
“Hừ, chả thế, đây là tác phẩm của thầy Âu đấy!”, Long Linh đắc ý nói.
“Diệp Phàm, vết thương trên người anh, mau đến bệnh viện đi…”, Hàn Tuyết nhìn thấy vết thương trên người Diệp Phàm, đau xót không thôi.
“Chuyện nhỏ…”, Diệp Phàm cười cười, sau đó phân phó cho Lý Thế Hằng phái người thu dọn thi thể.
Anh có thân phận Ám long Hoa Hạ, chuyện hôm nay sẽ không có người quản, cho dù là sở cảnh sát thành phố Cảng cũng không có quyền!
Sau khi Diệp Phàm với mấy người bàn bạc xong, cùng đám đông rời đi, bọn họ không hề nhận thấy ở một góc khuất có người cầm máy ảnh đang chụp toàn bộ cảnh tượng ở đây.
Trong rừng cây nhỏ ở bên khác, Lưu Tú Cầm ngã khụy dưới đất, rất lâu sau mới đứng dậy được.
Người nhà họ Lâm bị Diệp Phàm giết hết rồi, lão què mất mạng còn Diệp Tử Long thì không thấy đâu.
Hàn Bách Hào bị buộc tội giết người, những người liên hợp giết Diệp Phàm, dường như chỉ còn lại bà ta vẫn còn ở ngoài.
“Làm sao đây… Làm sao đây…”, Lưu Tú Cầm hoảng hốt lẩm bẩm, bà ta sợ, nhưng bà ta càng không cam lòng nhiều hơn!
Chuyện này đã không liên quan gì đến làm mẹ vợ nhà giàu rồi, bà ta sợ rằng Diệp Phàm sẽ giết bà ta, bởi vì Diệp Phàm chưa từng nói sẽ bỏ qua cho bà ta.
Có điều, tình cảnh này đã cho bà ta cơ hội phục thù!
“Không được, mình không thể ngồi đợi chết…”
Mặt Lưu Tú Cầm đầy vẻ thù hằn, rời khỏi đó từ một con đường nhỏ khác!
Biệt thự số một, Hàn Tuyết bôi linh nhũ thạch dược lên người Diệp Phàm, nhìn mấy chỗ da tróc thịt bong mà cô đau lòng vô cùng.
Nhưng Diệp Phàm lại chẳng quan tâm, những vết thương này chẳng là gì với anh.
Trong quá trình bôi thuốc, hiển nhiên Diệp Phàm cũng làm không ít chuyện “xấu”, sắc mặt Hàn Tuyết ửng đỏ trông thật quyến rũ.