*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chí ít có thể ở trước mặt Diệp Chấn Hà, ngoan cường kéo người của nhà họ Thẩm đường hoàng bước vào sản nghiệp nhà họ Diệp.
Thế nhưng, duy chỉ có đứa con dâu trước giờ luôn tươi cười này lại rất dễ khiến bà cụ tức giận!
“Chu Tình, con định xử lý thế nào?”, Diệp Chấn Hà bình thản nói.
“Có người ngăn cản, nhưng con tin Tiểu Phàm qua đêm nay sẽ bình an trở về!”, tuy nghe giọng của Chu Tình vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Chấn Hà lại nhận ra sát ý vô cùng dữ tợn từ trong lời nói của bà ta!
Diệp Chấn Hà trầm mặc một lúc, sau đó chỉ nói: “Bằng mọi giá!”
Ông cụ đúng là đã có tuổi, nhưng nếu như khiến ông cụ tức lên, thì ông cụ cũng sẵn sàng nhe nanh múa vuốt!
Tuy giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa sát khí!
Chu Tình nhận lệnh, gật đầu đi ra!
Lúc này căn phòng lại trở nên ầm ĩ, Diệp Chấn Hà lại nhắm mắt lại, phớt lờ cả câu hỏi của Thẩm Thiên Quỳnh!
Sau khi Chu Tình ra khỏi phòng khách, liền đi về phía hậu viện nhà họ Diệp, đây chính là cấm địa nhà bọn họ, có rất ít người được ra vào khu vực này.
Trong phòng giam, Diệp Phàm đang nằm suy nghĩ khi thấy Viên Tùng Quân đột ngột thay đổi thái độ, hơn nữa ánh mặt lão ta nhìn anh trong lúc nói chuyện giống như nhìn người chết không bằng.
Anh cũng không dám tin Viên Tùng Quân dám diệt khẩu anh, bởi một là lão ta không dám, hai là cũng không cần thiết.
Hơn nữa, thái độ trước đó của Viên Tùng Quân tốt như vậy, nhất định là đã nhận được cuộc điện của nhân vật lớn nào đó, bảo lập tức thả anh ra.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy đã đến đêm, trong phòng giam đã vang lên tiếng ngáy đều đều của một vài phạm nhân.
Một giờ sáng!
Diệp Phàm còn chưa ngủ, miệng còn đang lẩm bẩm, anh vẫn đang dùng cách riêng của mình để tính thời gian, nhưng trong lòng chợt có cảm giác khó chịu.
Không tài nào tả nổi!
Đúng lúc này, anh phát hiện ra một mùi hương đặc biệt, mặc dù nó bị lẫn trong cả đống mùi hôi chân, mùi mồ hôi bốc lên từ trong phòng giam.
Mùi hương này rất nhạt, nếu như ở trong các phòng khách sạn, anh cũng sẽ không thể nhận ra được.
Nhưng giữa đống mùi hôi thối trong phòng giam này, mùi hương này lại rất nổi bật.
“Soạt!”
Tâm pháp Bổ Thiên Quyết được sử dụng, một luồng khí từ đan điền được toát ra, khoá chặt vị giác và khứu giác của anh, tránh để hít phải mùi hương này.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng giam mở ra, đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở to, nhưng rồi lại nhanh chóng nhắm hờ, giống như đang nằm ngủ.
Chỉ thấy, có ba người đi vào, nói với quản giáo giữ cửa mấy câu, quản giáo liền giao