Phá Quân Mệnh

Chương 602



Người này lấy dùi cui chọc vào Diệp Phàm, nhưng anh vẫn không tỉnh.  

Người này nhìn hai người còn lại, lại lần nữa dùng dùi cui chọc vào Diệp Phàm, nhưng lần nữa ở phía đầu dùi cui lại xuất hiện một lưỡi dao dài bốn tấc.  

Lần này người đó không nhắm vào bả vai Diệp Phàm, mà nhắm thẳng vào cổ anh!

“Keng”.  

Lưỡi dao lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, khi sắp xuyên qua cổ họng anh nhưng lại phát ra âm thanh giòn giã.  

Không biết từ khi nào, Diệp Phàm đã chặn Long Lân trước cổ họng mình, dao dù sắc bén đứng trước Long Lân cũng không có chút uy hiếp nào.  

Động tác bất ngờ của Diệp Phàm khiến tên sát thủ giật mình kinh ngạc, cũng chính lúc nào anh giơ chân đạp cho hắn một cái.  

“Bịch”.  

Tên sát thủ bị anh đá bay, còn anh thì thuận thế lộn người nhảy xuống giường.  

“Mấy người là sát thủ?”, Diệp Phàm trầm giọng hỏi.  

Đối phương không trả lời, cũng không đi xem xét tên bị Diệp Phàm đá bay kia.  

Hai người còn lại xoay chiếc dùi cui lại thành một con dao dài.  

Rồi như mũi tên bắn lao về phía Diệp Phàm, hai cây đao mạnh mẽ chém vào người Diệp Phàm.  

“Keng”.  

Hai cây đao sắc bén vô cùng, Diệp Phàm cảm thấy đủ để chém đứt đôi người, đây là sát thủ chuyên nghiệp, võ công cao cường!  

Anh không chống cự, mà nhảy sang một bên tránh, cây đao chém vào giường sắt, tóe cả ra tia lửa.  

Tạo ra tiếng động vô cùng lớn, nhưng bởi vì trước đó đã hít phải khí gây mê đặc biệt nên người bên trong vẫn ngủ say.  

Thấy đánh hụt, cuối cùng hai người cũng mở miệng nói chuyện: “Mày không bị hôn mê sao?”  

“Xoẹt”.  

Không đợi Diệp Phàm trả lời, tên sát thủ vừa bị Diệp Phàm đá bay cầm đao đâm mạnh về phía anh, tiếng đao phá gió vang lên.  

“Thằng chó tự tìm đường chết!”  

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, chuyển động bước chân, lần nữa tránh khỏi lưỡi đao, thế chân này là Âu Dương Ngọc Quân dạy anh.  

Không tốn nhiều sức nhưng lại rất hữu dụng, nội lực được dùng rất đặc biệt, tùy ý đưa chân cũng đi được hai ba mét.  

“Để tao đoán xem ai phái chúng mày đến giết tao?”  

Diệp Phàm liên tục tránh được, chứng tỏ thực lực của anh rất mạnh.  

“Tao đoán, chắc chúng mày không phải do nhà họ Lâm phái đến!”  

“Xoẹt”.  

Hai lưỡi đao lại đâm đ ến, may mà diện tích phòng giam đủ rộng, cũng không nguy hiểm, Diệp Phàm lại tránh ra.  

“Tao đoán chúng mày là do nhà họ Diệp ở thủ đô phái đến?”  

“Chúng mày nói có đúng không?”  

“Giết!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.