Trong tích tắc đã hai người chết thảm, đó chính là giết người trong một giây, người đàn ông cầm rìu còn lại nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Giơ tay là giết tiểu tông sư trong tích tắc, Diệp Phù Sinh xông vào này chẳng lẽ là một tông sư sao?
Tông sư, kia mới là kẻ mạnh chân chính, là mục tiêu phấn đấu cả đời của gã ta!
Lúc này, một bóng người lao ra, không giống bọn họ cầm vũ khí lạnh, mà hai khẩu súng lục trực tiếp bóp cò về phía Diệp Phù Sinh đang bước đi.
Tiếng súng bùng lên thành ngọn lửa, Diệp Phù Sinh bước một bước, trực tiếp xuất hiện cách ngoài ba mét, tay phải vung về phía trước.
"Phốc…"
Đôi mắt của người đàn ông trừng lớn, cả người ngã về phía sau.
Mọi người lúc này mới thấy rõ ràng, ở mi tâm của gã ta lại bị một chiếc đũa dùng một lần cắ m vào.
Đây là thứ mà Diệp Phù Sinh nhặt được ở quán ăn ven đường khi mới trở về vừa rồi!
Nghe đồn tông sư có thể hái lá hại người trong không khí, bây giờ Diệp Phù Sinh lấy đũa dùng một lần bắn vào mi tâm của người, phần công lực này khiến khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi!
“Giết, nổ súng hết cho tao, tao không tin hắn là tường đồng vách sắt!”, Lâm Hồng Hải kinh hãi hét lên.
Tiểu tông sư của nhà họ Lâm không thể đưa ra chịu chết được, điều đó sẽ khiến nhà họ Lâm tổn thất quá lớn, ông ta không hề băn khoăn mà quyết định dùng súng để bắn chết Diệp Phù Sinh.
Tiểu đội Bọ Cạp của nhà họ Lâm nhanh chóng chắn trước sảnh trước, cầm trong tay vậy mà đều là súng trường tấn công.
Đây là thủ đô, dưới chân chính phủ, nhà họ Lâm lại dám có một đội binh lính như thế, chuyện này nếu như truyền lên trên, tuyệt đối là tội lớn diệt tộc!
Chỉ là nhà họ Lâm sừng sững đến nay, trong chính quyền tất nhiên có người chiếu cố.
Ngọn lửa phun ra, đạn như nước lũ bắn tới tấp đến Diệp Phù Sinh.
Tuy nhiên, tiếng súng vang vọng như hồi chuông báo tử, cũng khiến đám người Lâm Hồng Hải tuyệt vọng.
Diệp Phù Sinh giống như một cơn gió lốc, cho dù đạn bắn giống như màn mưa nhưng vẫn không thể đánh trúng ông ta.
"Phốc phốc phốc…"
Diệp Phù Sinh nhặt con dao gãy của Lý Mặc, xuất hiện ở bên cạnh tiểu đội Bọ Cạp, giơ tay chém xuống.
Từng cái đầu bay đi, tiểu đội Bọ Cạp mà nhà họ Lâm bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dưỡng đã phải chịu thương vong kinh người.
“Dừng lại, tất cả mọi người đều dừng lại cho tôi!”, lúc này, Lâm Mậu Quốc rống to.
Không giết được nữa, nếu tiểu đội Bọ Cạp bị tiêu diệt hoàn toàn thì đây sẽ là tổn thất không thể chịu nổi đối với nhà họ Lâm.
Tiểu đội Bọ Cạp nhanh chóng rút lui, Diệp Phù Sinh cũng ngừng giết chóc.
Ông ta sải bước đi về phía sảnh chính, lần này không ai dám cản trở ông ta nữa.
Lâm Hồng Hải sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, cho đến khi không còn đường lui!
"Lâm Mậu Quốc, hóa ra ông vẫn chưa chết...", Diệp Phù Sinh nhìn ông già trước mặt, đột nhiên nở nụ cười.