*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Miêu Tiểu Liên òa khóc, Diệp Hạo vẫy tay chào tạm biệt họ, cùng với Linh Hồ Uyển Nhi rời khỏi làng chài.
Từ sau hôm đó, ông chủ cá không còn xuất hiện nữa, em họ của ông ta – Vương Quân cũng mất tích ở trong viện luôn.
Rất nhiều người trong lòng chài đồn thổi rằng ông chú cá phạm tội lớn, bị cảnh sát bắt, sự thật chỉ có bố con Miêu Kiến Hoa biết, đó là ông chủ cá đã chết trong tay Diệp Hạo.
Hôm đó họ nhận được số tiền mười triệu tệ.
Tỉnh Ngạc, khu rừng Thần Nông Giá, sau một ngày bôn ba thì Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi cuối cùng cũng đến nơi, xuống xe ở Thần Nông Giá, muốn đến nhà của Linh Hồ Uyển Nhi thì chỉ có đi tiếp theo đường núi thôi.
Đi mất khoảng tám tiếng, có thể nói là băng đèo vượt núi, mà đây cũng là lý do tại sao khách du lịch không tiếp cận được.
“Diệp Hạo, bước qua cửa lớn của nhà Linh Hồ tôi thì chính là con rể nhà tôi, phải nghe lời chị đây tuyệt đối, nghe rõ chưa?”, hít hà bầu không khí trong lành của Thần Nông Giá, Linh Hồ Uyển Nhi cười tươi xinh động lòng, nói.
Diệp Hào không sợ hãi: “Gọi tiếng chồng nghe xem nào?”
“Cút, ở đây tôi muốn giết anh lúc nào thì giết lúc ấy, nói năng cẩn thận vào!”, Linh Hồ Uyển Nhi hung tợn nói.
“Đồ bà chằn!”
Diệp Hạo cười lớn, rảo bước về phía trước.
Linh Hồ Uyển Nhi ngây người, bà chằn?
Diệp Hạo dám nói cô ta là đồ bà chằn?
Linh Hồ Uyển Nhi hét lên: “Diệp Hạo, tôi quyết định phải giết anh trước, anh chết với tôi…”
Tại huyện Long Sơn, tỉnh Xuyên, Miêu Cương, Lâm Thanh Đế chống gậy ngồi bên một vách đá, hét lớn.
Cách hắn ta không xa có hai người đàn ông mặc đồ đen, đó là người nhà họ Lâm phái đến, sau nhiều lần lăn lội cuối cùng cũng tìm được hắn.
Báo tin bố của hắn ta – Lâm Hồng Hải đã chết cho hắn biết.
Lâm Hồng Hải bị bố của Diệp Phàm là Diệp Phù Sinh bóp cổ chết ngay trước mặt ông nội hắn - Lâm Bắc Nhạc!
Hơn nữa, vì để trút giận mà ông ta giết hơn một trăm người nhà họ Lâm, đó là một trăm mạng người đấy…
Hai mắt Lâm Thanh Đế dâng đầy nước, đột ngột ném cây gậy trong tay đi, hướng về phía nhà họ Lâm ở thủ đô mà quỳ xuống!
“Nhà họ Diệp ở thủ đô, Lâm Thanh Đế tao xin thề ở đây, khi tao xuống núi, cũng chính là ngày nhà họ Diệp các người phải chết, thề không đội trời chung với nhà họ Diệp các người!”
Tiếng gào oán hận của Lâm Thanh Đế vang vọng khắp núi đồi bao la.
Bây giờ hắn ta đã có thể chống gậy để đi đường, không cần phải ngồi xe lăn nữa, những điều này đều là công lao của Hoa Bà Bà.