Sau hơn ba mươi chiêu, cả hai đấm nhau rồi đồng thời rút lui.
Thân thể Diệp Hạo run lên, trong miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi.
“Dừng tay!”,lúc này, phía sau truyền đến một tiếng quát khẽ.
Khi mọi người quay lại, thấy Linh Hồ Uyển Nhi đi tới liền vội vàng hành lễ.
"Ai cho phép các người tự tiện đánh nhau, Diệp Hạo là bạn của tôi, luận bàn có thể nhưng xuống tay phải có chừng mực!”
“Cô cả, tên này nói hắn đến cầu hôn, là đang lợi dụng cô, vì vậy sư huynh Mộc Thanh mới ra tay”, một người đàn ông bên cạnh Linh Hồ Mộc Thanh vội vàng nói.
Linh Hồ Mộc Thanh không nói, ngậm chặt miệng như thể đang kìm nén điều gì đó.
Linh Hồ Uyển Nhi liếc nhìn bọn họ: "Anh ấy nói không sai, nhưng anh ấy không phải đến đây để cầu hôn, mà là để làm rể. Sau này Diệp Hạo sẽ là cháu rể của nhà họ Linh Hồ ta!”
Khi lời nói vừa dứt, vài người không khỏi sửng sốt, Linh Hồ Uyển Nhi không quan tâm bọn họ nghĩ nhiều như vậy, kéo Diệp Hạo ra hiệu cùng cô ta rời đi.
Diệp Hạo lau vết máu nơi khóe miệng, cười với Linh Hồ Mộc Thanh nói: “Nghe rõ chưa, sau này gặp mặt gọi tôi là cậu!”
Nói xong, anh đi theo Linh Hồ Uyển Nhi cất bước rời đi.
"Phù!"
Bọn họ vừa rời đi, Linh Hồ Mộc Thanh há miệng ho ra một ngụm máu, lượng máu nhiều hơn so với lượng máu mà Diệp Hạo vừa phun ra.
“Sư huynh, sao vậy, không có việc gì chứ?”, ba người còn lại căng thẳng, vội vàng hỏi.
“Tôi không sao!”. Sắc mặt Linh Hồ Mộc Thanh vô cùng âm trầm, vừa rồi hắn ta không nói chuyện, chỉ là nhịn không ói máu, nhưng câu nói kêu cậu cuối cùng Diệp Hạo đã làm hắn ta không nhịn được, tức giận đến độ ói máu.
Chỉ là ngược lại làm hắn ta thấy thoải mái, mặc dù có một chút yếu ớt.
“Chuyện này nhất định phải nói cho sư huynh Tinh Phong biết, một tên ất ơ không rõ lai lịch lại dám vào nhà họ Linh Hồ ta làm rể, thật sự là trò cười mà!”, Linh Hồ Mộc Thanh gầm nhẹ nói.
Nhắc đến Linh Hồ Tinh Phong những người khác đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, hắn ta là cường giả đứng đầu trong lớp trẻ nhà họ Linh Hồ.
Linh Hồ Tinh Phong là hậu duệ của đại trưởng lão nhà họ Linh Hồ, trong không ít gia tộc tu võ, để duy trì sự thuần khiết của huyết thống, trừ khi thật sự cần thiết, họ thường không kết hôn với người ngoài.
Hơn nữa, sau bao nhiêu năm phát triển quan hệ huyết thống giữa các thế hệ, quan hệ huyết thống gần như không còn.
Linh Hồ Uyển Nhi kéo Diệp Hạo vào một căn phòng, đưa khăn cho anh, cười đầy xinh đẹp: "Bị đánh ứa máu rồi nhỉ, ở rể đến cửa còn ngông cuồng như vậy?”
Diệp Hạo cảm thấy vô cùng cạn lời, Linh Hồ Uyển Nhi lại quá nhập vai, mở miệng cái là lại ở rể ở rể.
Nhận lấy chiếc khăn tay, trên đó còn vương lại chút mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu.
Anh bình thản nói: “Đây là khăn lau mặt của cô hả?”
“Hừ, nghĩ gì, lau xong thì vứt đi, bẩn!”, Linh Hồ Uyển Nhi khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi, chóp tai cô ta chợt đỏ ửng lên, vì nó đúng là khăn tay của cô ta.
Diệp Hạo thấy buồn cười, anh không dùng nó để lau vết máu trên khoé miệng. Lau qua mặt một cái, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện phía sau tấm bình phong hình như có cái giường.