Phá Quân Mệnh

Chương 97: Không Biết Hối Cải





"Băng Quyền!"
Diệp Phàm hét một tiếng, dạng hai chân ra, ôm quyền nhún chân lao mạnh ra, hệt như một viên đạn pháo.
Trải qua giao đấu, anh đã đoán được đối phương là một cao thủ võ thuật, không biết mạnh thế nào nhưng ít nhất là mạnh hơn Hoàng Lộc Đường.
Hơn nữa, nghe giọng có thể cô gái không lớn tuổi lắm.
Nghe Diệp Phàm hét lên hai chữ Băng Quyền, người phụ nữ cũng hét lên rối tấn công chính diện vào Diệp Phàm.
"Bát Cực Quyền!"
Diệp Phàm kinh ngạc.
"Đây là Bát Cực Quyền bản đẩy đủ, cô là ai?, Diệp Phàm kinh ngạc thốt lên, Băng Quyền của anh đã bị chặn lại.

Nhưng người phụ nữ đối diện cũng không thoải mái lắm, cô ta bị Băng Quyền của anh đánh văng ra xa ba bốn mét
"Đồ dê xồm!", người phụ nữ tức giận hét lên, lại lao đến.
Vẫn là Bát Cực Quyền, biên độ động tác lớn, lực rất mạnh.
Một phụ nữ mà có thể dùng được Bát Cực Quyền mạnh mẽ như vậy khiến Diệp Phàm rất ngạc nhiên.
Bát Cực Quyền là loại quyền rất hung mãnh, các động tác của nó nói chung là phải đạt được sự mạnh mẽ, chú trọng đến từng chi tiết nhỏ, có uy thế “lắc vai làm trời đảo ngược, giậm chân làm chấn động Cửu Châu"
Phụ nữ bình thường rất ít khi tu luyện loại quyền này vì nó quá mạnh mẽ và hùng dũng.

Hơn nữa Bát Cực Quyền có vài chiêu thức cần sự rắn rỏi về thể lực và cận chiến, phụ nữ luyện Bát Cực Quyền hơi bất tiện.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại tu luyện Bát Cực Quyền vừa mạnh mẽ vừa có lực như vậy, rõ ràng đã tu luyện rất thành công quyền pháp này.
Nhưng mặc dù rất ngạc nhiên, Diệp Phàm ra tay cũng không chậm.


Anh bật cười: "Cô này, xem cô lợi hại hay tôi lợi hại".
"Mở cửa!"
Diệp Phàm hét lên, hai cánh tay như ôm lấy ánh trăng, hất tung chiêu thức của người phụ nữ, ghé sát vào trước người phụ nữ.
"Khốn kiếp", người phụ nữ bị hất tung, ngực đau nhói.
Diệp Phàm bật cười, từ sau khi vết thương lành, anh vẫn chưa gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
Diệp Phàm ghé sát lần nữa dùng sức áp sát, cho thấy anh sẽ tấn công để "thả dê" cô.
Người phụ nữ vô cùng tức giận, cô ta đã gặp phải một tên vô lại, chiêu thức bắt đầu trở nên lộn xộn.
Diệp Phàm đã tìm được sơ hở của cô ta, chỉ một động tác đơn giản đã bắt được người phụ nữ.
"Bốp.."
Người phụ nữ ngừng vùng vẫy, không khí dường như trở nên ngưng trọng.
"A…"
Một giây sau vang lên tiếng thét chói tai.
"Câm miệng, nói cô là ai?", Diệp Phàm quát.
"Tôi là bà cô của anh..., người phụ nữ hét lên.
Diệp Phàm lạnh lùng giơ tay lên định đánh.
Cơn đau phía sau khiến người phụ nữ liên tục hét lên, nhục nhã, cơn đau nóng rát khiến cô ta tức muốn bùng nổ.
Tên khốn, tôi là cô cả nhà họ Hoắc – Hoắc Thanh Thanh, mau buông tôi ra, nếu không tôi chém chết anh..”, Hoắc Thanh Thanh hét lớn.
Tên khốn này dám đánh vào chỗ đó của một cô gái chưa có chồng là cô ta, vừa thô bạo vừa ngang ngược.
"Không biết hối cải, còn muốn chém chết tôi à..”, miệng thì nói, tay anh cũng không hề dừng lại.
"A.

Tên khốn kiếp, tôi cắn chết anh.."
Hoắc Thanh Thanh tức đến phát điên, cô ta một phát cắn vào đùi Diệp Phàm.
Bắp chân Diệc Phàm bị đau, anh ra tay càng mạnh hơn.
Cô Hồng ở bên ngoài kinh hãi, Diệp Phàm sẽ không đánh cô chủ chứ?
Giọng đầy đau đớn, mấy lần cô ấy muốn đẩy cửa vào trong nhưng nghĩ đến lời dặn dò của cô chủ, cô ấy lại dừng bước.
"Hồng Uyển, bên trong có chuyện gì vậy? Âm thanh bị làm sao thế?", một người đàn ông nói.
Hồng Uyển cười khổ nói: “Hổ gia, cô chủ đang ở trong đó, cô ấy và cậu Diệp đang đánh nhau."
Hồng Uyển kể lại sự việc cho Lý Hổ nghe.

Nghe xong, sắc mặt ông ta thay đổi.
“Khốn kiếp, cô còn không mở cửa ra, ngộ nhỡ tên nhóc đó xúc phạm đến Thanh Thanh thì cô có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội đâu", Lý Hổ tức giận suýt tát cho Hồng Uyển một bạt tai.
Địa vị của Lý Hổ cao hơn Hồng Uyển nhiều nên Hồng Uyển không dám ngăn ông ta lại.

Lý Hồ đi đến đá tung cửa phòng ra.
"Tên nhóc khốn kiếp, Thanh Thanh mà bị tốn thương một cọng lông thì, tôi sẽ bắn cậu ngay…"

Lý Hổ vừa nói vừa bật hết các công tắc đèn lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta và Hồng Uyển sửng sốt.
Hai người chỉ thấy Diệp Phàm ép người phụ nữ lên chân của mình, bàn tay đang giơ lên dường như chuẩn bị đánh cô ta.
"Đồ khôn kiếp, cậu dám đánh Thanh Thanh, tôi giết cậu..”, hai mắt Lý Hổ đỏ ngầu, rút một khẩu súng lục ra từ thắt lưng.
Diệp Phàm cũng phản ứng cực nhanh, lúc ông ta rút súng ra, anh cũng cùng lúc lật Hoắc Thanh Thanh lại chặn ngay trước mặt.
Đồng thời ngón tay đâm vào cổ họng Hoắc Thanh Thanh, chỉ cần anh hơi dùng sức một chút, Hoắc Thanh Thanh sẽ chết ngay.
"Khốn nạn, cậu muốn cả nhà chết hết sao? Lập tức buông Thanh Thanh ra...", Lý Hổ quát, Hoắc Thanh Thanh trở thành con tin khiến ông tạ nổi lên sát ý.
“Đã từng giết người"
Diệp Phàm rất nhạy cảm, anh cảm nhận được sát khi trên người Lý Hổ.

Lý Hổ này thật sự đã từng giết nguời, hơn nữa có lẽ không chỉ là một người.
"Ông bỏ súng xuống trước, tôi chẳng qua chỉ là đang phòng vệ thôi, nếu không...”, Diệp Phàm trầm giọng nói, ngón tay khẽ đâm vào.
“Khụ khụ khụ...”
Mặt Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng vì khó thở.
"Buông tôi ra một chút..

cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu xuống, Hoắc Thanh Thanh nói.
Diệp Phàm do dự một lát, ngón tay hơi thả lỏng một chút.
Hoắc Thanh Thanh vội nói: "Chú Hổ ra ngoài trước đi, tôi không sao!"
“Thanh Thanh, tên khốn này."
“Các chú ra ngoài đi, anh ta sẽ không giết tôi đâu!", Hoắc Thanh Thanh ra lệnh.
Cuối cùng mọi người nghe lời đẩy cửa bước ra ngoài, Lý Hổ hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Phàm như thể có thể rút súng ra bắn chết anh bất cứ lúc nào.
Căn phòng lại đóng cửa lại, tay Diệp Phàm vẫn kẹp trên cổ Hoắc Thanh Thanh không buông.
"Diệp Phàm, anh mau buông tôi ra!" Hoắc Thanh Thanh nói.

"Cô quen tôi sao?"
“Sàn đấu quyền anh ngắm này thuộc về nhà họ Hoắc của tôi, tôi chính là cô cả nhà họ Hoắc" Hoắc Thanh Thanh tức giận nói.
Diệp Phàm nhướng mày, chẳng trách cô Hồng lại gọi cô ta là cô chủ, xem ra thân phận không sai đi đâu được.
Diệp Phàm buông lỏng tay ra, Hoắc Thanh Thanh lập tức nhảy ra hệt một con thỏ, tức giận trợn mắt với Diệp Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"Sao lại là cô?"
Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Hoắc Thanh Thanh, Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
Hoắc Thanh Thanh chính là người phụ nữ bất cẩn đụng vào anh khi anh ra khỏi Tụ Phúc Lâu vào tối hôm trước.
Còn tiện tay lấy trộm ví của anh.
“Tên trộm vặt này, cô mau trả ví lại cho tôi!", Diệp Phàm giơ tay ra nói.
"Anh mới là kẻ trộm, anh trả dây chuyển lại cho tôi!”, Hoắc Thanh Thanh tức giận nói.
Diệp Phẩm lấy từ một thứ từ trong túi, ra đó chính là sợi dây chuyền anh lấy dược vào tối hôm đó, trên đầu sợi dây chuyền có một viên bảo thạch màu xanh.
Dưới ánh sáng, viên bảo thạch phát ra tia sáng màu xanh lấp lánh.
Không cần đoán cũng biết giá trị của soi cây chuyển này không hề rẻ!
“Trả cho tôi!” Hoắc Thanh Thanh quát muốn đến giật lại.
Cô ta luôn đeo sợi dây chuyển này trên người, chưa từng tháo xuống.
Bây giờ nó lại ở trong tay Diệp Phàm khiến cả người cô ta khó chịu.

Hoắc Thanh Thanh là người mắc bệnh sạch sẽ.
Thế nhưng Diệp Phàm lại giơ cánh tay lên tránh bàn tay mảnh khảnh của Hoắc Thanh Thanh nói: Trả ví lại cho tôi trước!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.