Phá Quân Mệnh

Chương 977



Tại huyện Đan Thành, thành phố Cảng, Âu Dương Ngọc Quân, Long Linh cùng Trần Xuyên cũng đã tới nơi sau khi ngồi cả mấy tiếng đồng hồ trên đường cao tốc.  

Huyện Đan Thành nhiều núi lắm rừng, tuy là địa phận thuộc thành phố Cảng, nhưng nơi đây vẫn là thôn làng chưa thoát nghèo.  

Xã Đại Vương là xã nghèo nhất của huyện Đại Thành, trong xã có một ngôi trường tiểu học, tên Trường Tiểu học Hy vọng Đông Thịnh.  

Đương nhiên ngôi trường này là do Phòng Đông Thịnh xây nên, ở đây Phòng Đông Thịnh là một nhà từ thiện, cho nên được dân bản địa vô cùng kính trọng.  

Đi qua một đoạn đường núi, cuối cùng cũng đã tới xã Đại Vương, nói là xã nhưng trông nó chẳng khác nào một cái thôn, chỉ có độc một con đường, dường như chẳng có vật tư gì khác.  

Đi tới đây, Trần Xuyên không khỏi cảm thấy đau lòng, anh ta là một tiến sĩ y học, cũng không thiếu tiền, nhưng để con gái sống ở một nơi như này, thật sự khiến anh ta thấy áy náy.  

Đồng thời, cũng khiến anh ta càng hận Phòng Đông Thịnh hơn.  

“Tiến sĩ Trần, con gái anh học ở chỗ này mà chưa từng than khóc gì với anh sao?”, Long Linh hiếu kỳ hỏi.  

Trần Xuyên lộ rõ vẻ đau xót: “Ban đầu nó cũng kêu khóc, dù gì đột nhiên bị chuyển từ một thành phố lớn đến nơi như này, con bé cũng không thích ứng ngay được, nhưng tôi nói dối con bé là tôi mất việc rồi, làm ở công trường không thể nào chăm sóc được cho con bé, nên đưa con bé tới chỗ cô nó đi học, đợi sau này kiếm được tiền rồi sẽ quay lại đón nó trở về thành phố”.  

“Cô nào vậy? Thế mẹ cô bé đâu?”  

“Cô gì chứ, đó là người của Phòng Đông Thịnh phái tới lo cho Nhu Nhu, còn vợ tôi mất hai năm trước vì ung thư thực quản!”  

Long Linh ngẩn người, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc tới”.  

“Không sao”, Trần Xuyên, khẩn khoản nhìn Long Linh: “Chỉ xin hai người có thể cứu được Nhu Nhu, con bé là tất cả đối với tôi, tôi nhất định sẽ giao chứng cứ hoàn chỉnh ra!”  

“Tiến sĩ Trần, anh cứ yên tâm, cho dù không có chứng cứ, chúng tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chúng tôi có mặt là để bảo vệ cho người dân Hoa Hạ chúng ta!”, Long Linh cười nói.  

Trần Xuyên lặng người, tuy không hiểu rõ nhưng vô cùng cảm kích.  

Chiếc xe đi tới một căn nhà nhỏ màu trắng, Trần Xuyên chỉ về phía căn nhà nói: “Đây chính là nơi con gái tôi ở, hằng ngày Nhu Nhu đi học đều có người đưa đi đón vế”.  

Vừa dứt lời, qua tấm cửa kính anh ta nhìn thấy có một người đàn ông đi tới, thấy vậy mặt anh ta liền biến sắc, chỉ tay, nói: “Chính là người đàn ông đó”.  

“Sao bọn họ lại cảnh giác cao thế chứ, mặt trời cũng chỉ vừa mới lên thôi mà!”, Long Linh giọng hoài nghi nói, vì dù sao cũng chỉ trông chừng một cô bé mà thôi.  

Trần Xuyên ái ngại, tức giận nói: “Trước kia tôi có thuê người tới quấy rối bọn chúng mấy lần, cũng có lần suýt chút đưa được Nhu Nhu đi, nhưng chuyện không thành, Phòng Đông Thịnh còn cảnh cáo tôi, nếu còn dám làm thế lần nữa, sẽ đưa Nhu Nhu ra nước ngoài, không bao giờ cho tôi gặp lại con bé”.  

“Anh đi ra, cứ bảo là nhớ con gái quá muốn gặp con gái, tôi sẽ giả làm dì con bé, nhớ cầm theo chút tiền”, Long Linh quả quyết nói, khi thấy người đàn ông kia còn cách chiếc xe khoảng hai mươi mét.  

“Được!”  

Trần Xuyên không chút do dự, rút một sấp tiền từ trong túi ra, rồi mở cửa xe bước xuống.  

“Là anh”, người đàn ông kia nhìn thấy Trần Xuyên, lập tức lạnh lùng cười nói: “Hôm nay còn chưa đến ngày thăm con bé đâu, mặt trời vừa lên đã chạy tới đây, có phải lại định cướp người không hả?”  

Những lời cười nhạo này không khỏi khiến Trần Xuyên thầm tức giận, anh ta chỉ tới thăm con gái mình, mà lại bị chế giễu là tới cướp người.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.