Dường như đèn đuốc tết Nguyên Tiêu đã được chuẩn bị trọn nửa tháng, chỉ để nở rộ trong mùa thả đèn như phù dung sớm nở tối tàn, đêm Nguyên Tiêu vừa qua, đèn lồng liền bị thu hết về, sạch sẽ mà triệt để, không lưu chút vết tích.
Niềm vui thoáng chốc kia hoàn toàn biến mất, tựa như tâm tình A Đẩu trong đêm khuya lạnh lẽo này.
Người đi đường tụm năm tụm ba đi ngang qua bên cạnh bọn họ, cũng hiếu kỳ quan sát hai người đang mặt đối mặt mà đứng, trong ánh mắt họ tràn đầy tò mò, đồng thời phỏng đoán thân phận, địa vị bọn họ, là phụ tử chăng? Sư đồ? Công tử và thị vệ trung hậu, cố chấp của hắn? Hay là khác nữa?
A Đẩu chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, mấy lần muốn quay đầu đi, nhưng chung quy bước không được một bước, đành phải chờ Triệu Vân hồi đáp.
Hồi lâu sau, Triệu Vân nói: “A Đẩu, ngươi có biết bầy ngỗng ngư dân nuôi ở bờ sông Kinh Châu không?”
A Đẩu mờ mịt lắc đầu, Triệu Vân mỉm cười nói: “Lúc ngỗng con phá trứng chui ra, nhìn thấy vật nào đầu tiên, chắc chắn sẽ coi đó là phụ mẫu, vì thế liền nhận thức cố định, tỷ như nhìn thấy người đầu tiên, cả ngày sẽ đi theo sau người đó, nhìn thấy tấm vải đỏ, cũng sẽ ngày đêm canh giữ bên cạnh”
A Đẩu đã hiểu, Triệu Vân muốn nói đến tình kết của chim non, hắn vô lực phản bác, đành phải để mặc giọng nói như xa xôi của Triệu Tử Long truyền vào trong tai.
Triệu Vân lại nói: “Sư phụ đâu phải cỏ cây, rất cảm ơn tình cảm ngươi, nhưng…”
Nói đến đây, Triệu Vân do dự, giống như đang suy nghĩ phải nói thế nào mới có thể khiến A Đẩu cảm thấy dễ chịu chút. A Đẩu nhìn vào trong mắt, chợt nảy sinh một nỗi chán ghét và mỏi mệt không thốt nên lời đối với bản thân, đáp: “Ta biết rồi, không cần nói nữa”
Hắn chỉ muốn quay lưng chạy khỏi Triệu Vân, nhưng lại bị Triệu Vân nắm chặt cánh tay, trầm giọng nói: “Công Tự!”
Y chân thành nhìn sâu vào hai mắt Lưu Thiện, nói: “Công Tự, Ngươi bất quá chỉ là chưa phân biệt rõ tình cảm quyến luyến, lòng kính yêu này mà thôi, ngươi cuối cùng rồi cũng phải lấy vợ sinh con, kỳ vọng duy nhất cả đời này của sư phụ, chính là ngày nào đó có thể nhìn thấy tận mắt ngươi trở thành một tiểu hoàng đế khoái hoạt, ngồi trên long ỷ”
“Vì chuyện này, cho dù sư phụ tan xương nát thịt, cũng sẽ không oán hận nửa lời”
“Vậy sau đó thì sao?” A Đẩu nói.
“Sau đó” Triệu Vân trầm giọng đáp: “Ngươi kêu sư phụ đi đâu, sư phụ sẽ đi đó. Ta có thể vì ngươi trấn thủ biên cương, tử chiến sa trường, thống lĩnh cấm quân…Ngươi chỉ cần dùng văn tiền mà Trầm Kích cho ngươi, liền có thể mua được mạng sư phụ”
“Nhưng hiện tại, nếu ngươi vẫn coi ta là sư phụ, thì đừng nghĩ tới chuyện này nữa”
“Rồi sẽ có một ngày, ngươi trưởng thành, suy nghĩ thông suốt, đến lúc đó, sư phụ đã già đi, ngươi cũng có gia đình của riêng mình” Triệu Vân mỉm cười sờ sờ đầu A Đẩu: “Trước khi ngươi suy nghĩ minh bạch, sư phụ quyết sẽ không rời khỏi ngươi”
A Đẩu nói: “Sư phụ, ngươi thích mẹ ta sao?”
Triệu Vân gật gật đầu, không hề giấu diếm hắn, nói: “Ngươi đã trưởng thành rồi, nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ đến Thiến nhi”
A Đẩu đã hiểu, hắn thì thầm: “Ta bất quá chỉ là một cây sơn trà mà thôi”[*“linh hồn mẹ ẩn trong cây sơn trà nơi thiên đường”, ý A Đẩu là mình chỉ như cây sơn trà chứa đựng hình bóng của người mẹ đã mất]
Triệu Vân không hiểu hỏi: “Sao nói vậy?”
A Đẩu lắc lắc đầu, nói: “Sư phụ, tiểu sư phụ Mã Siêu dặn ta, phải dập đầu với ngươi” Lập tức bái xuống, trán đụng trên nền gạch đá, một trận đau đớn, lúc đứng lên, Triệu Vân cũng không đưa tay ra đỡ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc ôn nhu mà mình quen thuộc.
“Ta trở về đây, sư phụ ngủ sớm chút” Đó là câu sau cùng A Đẩu nói với Triệu Vân trước khi đêm Nguyên Tiêu kết thúc.
Hắn đi qua con phố dài vắng vẻ, trên đường tối mịt không một bóng người, không cần quay đầu lại cũng biết, thần bảo hộ của hắn chỉ im lặng đứng đằng xa, đưa mắt nhìn hắn đi trên con đường về xa lạ mà âm u kia.
Hắn quẹo qua góc phố, chọn một chỗ hẻo lánh ngồi xổm xuống, muốn khóc một trận cho thỏa, chợt nghe Triệu Vân gọi: “A Đẩu!” Tiếng bước chân vang lên, Tử Long sải bước đuổi theo.
Nhưng A Đẩu lại đứng lên bỏ chạy, chạy về nhà trong tiếng thở dồn dập.
Gian phòng sáng ngời mà ấm cúng, hình thành nên sự đối lập rõ rệt cùng bóng tối giá lạnh vô biên vô tận bên ngoài cửa sổ, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ách thị vẫn một thân một mình, ngồi trước bàn, không biết đang chơi đùa thứ gì, A Đẩu đứng trước cửa chốc lát, cùng Ách thị liếc mắt nhìn nhau, Ách thị lại hờ hững cúi đầu, tập trung tinh thần dán cái gì đó.
A Đẩu chợt cảm thấy mình nên sớm trở về mới phải, không, có lẽ đêm Nguyên Tiêu này, vốn không nên ra ngoài.
Hắn bưng cái ly bên cạnh Ách thị lên, uống vài ngụm nước nóng, lập tức đi vào gian trong, ngã ập xuống giường, lên men một hồi rồi òa lên. Òa khóc một hồi, đúng như dự đoán của hắn, Ách thị vẫn không có nửa điểm phản ứng.
A Đẩu lại hét lớn mấy tiếng. Xoay người lăn một vòng, nằm thẳng tắp trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà.
“Ta đã đi rước đèn, Ách ba” A Đẩu thì thầm, hắn bỗng có chút áy náy, tết Nguyên Tiêu chỉ biết lo thân mình, lại quên mất Ách thị, lẽ ra phải gọi hắn ngay từ đầu mới đúng.
Tiếp theo, hắn đem chuyện tối nay đầu đuôi ngọn ngành kể cho Ách thị nghe, nói nói kể kể, rồi kết luận: “Có lẽ sư phụ nói không sai…Ta chẳng qua chỉ ngưỡng mộ y thôi”
Cái lý do này còn không gạt được mình nữa là, trong lòng A Đẩu rất khổ sở, thở dài nói: “Nhưng ta ngày ngày nhớ y, một khắc cũng không muốn ly khai y, nhìn thấy y thì thật cao hứng, không thấy y sẽ rất buồn, y ở Kinh Châu, ta ở Thành Đô, ngày nào ta cũng nhớ, hôm nay vất vả lắm mới dám nói ra, kết quả, kết quả…Đây không phải thích thì là cái gì…Thừa nhận đi, cái tên củi mục này, ngươi bị người ta cự tuyệt rồi”
“Y chỉ xem ta là một vật kỷ niệm giữa y và mẹ ta thôi, nhìn thấy ta, liền nhớ tới mẹ…” A Đẩu đột nhiên nghĩ tới một việc khiến lòng người sợ hãi, sống lưng rét run một trận.
Đang muốn ngẫm lại thì Ách thị đã làm xong việc, dùng ba ngón tay nhón lấy một vật trong tay, đặt lên cái kệ nhỏ bên cạnh Lưu Thiện.
A Đẩu quay đầu qua nhìn nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Gì vậy?”
Ách thị làm một chiếc lồng đèn thỏ nhỏ cho hắn, cắm đoạn nến nhỏ vào đốt lên, ánh lửa không ngừng nhảy nhót trong cái bụng sắc trắng của chú thỏ.
Ách thị đi ra gian ngoài, thổi tắt đèn, lên giường ngủ, chỉ còn lại A Đẩu nhìn chiếc đèn lồng kia phát ngốc một hồi, nói: “Y đâu phải là cha của ta, nghĩ quá nhiều rồi”
“Ách ba, đa tạ” A Đẩu nói: “Sáng mai nói không chừng ta sẽ quên hết” Rồi kéo chăn đắp lên đầu.
Trong đêm đen, chỉ còn con thỏ nhỏ ấm áp kia, an tĩnh mà phát sáng.
Chiếc chong chóng cắm ở đầu giường nhẹ nhàng xoay tròn, hắt cái bóng dài mảnh lên tường, tựa như trong dòng thời gian vô tận, nơi hàng lang uốn khúc u ám dung hòa thật nhiều chuyện cũ, thật nhiều chua xót ngọt ngào.
Ngày thứ hai khi đứng trước mặt Lưu Bị và Gia Cát Lượng, A Đẩu cứ suy tư miên man, hoàn toàn không có nửa điểm tâm tình giao tiếp với hai lão hồ ly này.
“Trán bị sao vậy?” Lưu Bị không vui hỏi.
A Đẩu đáp: “Do dập đầu”
Lưu Bị vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Dập tới nỗi xanh xanh tím tím vậy à? Qua đây?”
A Đẩu bất tình bất nguyện lết qua, Lưu Bị liền giơ tay nhu nhu tráng cho hắn, hành động này khiến A Đẩu rất bất ngờ, lui một bước, ngượng ngùng nói: “Không đau đâu”
Gia Cát Lượng cười nói: “Có thể thấy tiểu chủ công là một người trọng tình trọng nghĩa”
Lưu Bị gật gật đầu, nói: “Đêm qua thành Thành Đô thế nào?”
A Đẩu đáp: “Phồn vinh tựa cẩm, đèn hoa muôn màu”
Lưu Bị nói: “Hiện nay Hán Thất chịu oan khuất mà ở Xuyên Trung, chính là lúc giấu tài…”
Chợt A Đẩu nói: “Cha, muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, ta biết người và tiên sinh kêu ta tới không phải để bàn việc nhà thôi”
Lưu Bị hơi nheo mắt, trong ánh mắt ông A Đẩu bắt giữ được một vẻ xa lạ khó nói thành lời, giống như từng thấy trong mắt Ách thị, nhưng khí chất đó lại hơi khác biệt, ánh mắt Lưu Bị là cú, còn của Ách thị là ưng.
Lưu Bị nói: “Hôm trước nghe quân sư nói, con từng ở trước mặt hắn can gián chính sách trị Xuyên, bài văn bảo con làm đâu? Giờ tử tế nói lại cho vi phụ nghe, xem xem thời gian qua con đã học được những gì?”
A Đẩu bèn đem ý tưởng dung hợp ba nhà Nho, Pháp, Đạo nói ra; sau đó ấp a ấp úng, Khổng Minh liền nói: “Lượng xin cáo lui trước”
“Không sao” Lưu Bị ngăn cản Gia Cát Lượng: “Gia Cát tiên sinh đâu phải người ngoài, con cứ nói thẳng ra đi”
A Đẩu nghĩ nghĩ, nói: “Thành Đô không thể ở quá lâu”
Gia Cát Lượng vuốt cằm, A Đẩu lại nói: “Có thể ở tạm nhưng đóng đô thì không, Thiên Phủ màu mỡ, sinh hoạt lâu dài ở đây, mọi người sẽ quen an nhàn, không muốn tiến thủ. Câu đó nói như thế nào nhỉ? Sống gian nan khổ cực, nhưng chết thanh thản yên vui. Nếu muốn thống nhất thiên hạ, phải nhân lúc các tướng quân còn chưa quen, thời điểm cần xuất binh thì phải lập tức xuất binh, không được kéo dài”
Lưu Bị nghĩ cũng không nghĩ, giễu cợt lại: “Miệng lưỡi lưu loát, bất quá chỉ là lý luận suông mà thôi, con nói nếu binh sĩ Xuyên Trung có thể nhất hô bách ứng, vậy giờ vi phụ lập tức đi diệt Đông Ngô?”
Nhưng A Đẩu chân thành nói: “Không phải Đông Ngô, mà phải đánh Tào Tháo trước, Tào Tháo là kẻ đoạt vị, lại nhận lễ cửu tích*, còn người là…Chúng ta là Hán Thất chính thống, tuyên chiến danh chính ngôn thuận. Muốn đánh Tào Tháo, nhất định phải thu phục Hán Trung trước” [*là các loại lễ vật mà hoàng đế ban cho chư hầu, đại thần có công trạng đặc biệt, biểu thị cho lễ ngộ cao nhất. Những lễ khí này thường chỉ có thiên tử mới có thể sử dụng. Gồm: xe ngựa, y phục, khí cụ định chỉnh âm nhạc, cửa chu sa, được tiến gần bệ vua, dũng sĩ, búa rìu, cung tiễn, rượu kê đen]
Lưu Bị chậm rãi nói: “Lời này là Tử Long dạy con sao?”
A Đẩu nổi đóa: “Đừng có chuyện gì cũng lôi con ra đặt chung một chỗ với y, chẳng lẽ con không thể có ý tưởng của riêng mình sao! Trong mắt các người, ta chỉ là một đứa tiểu hài cái gì cũng không hiểu, chỉ biết truyền lời người khác thôi à?”
Lưu Bị bị chống đối vô lễ như vậy nhưng không tức giận, ngược lại bật cười, nói: “Con còn phải tu thân dưỡng tính nhiều”
Gia Cát Lượng cũng cười, trao đổi ánh mắt với Lưu Bị, hai người tỏ vẻ đã đạt thành ý kiến thống nhất. A Đẩu nhìn vào trong mắt, thầm sinh nghi, nhưng không thể hỏi, đành phải thuận miệng đáp: “Bình thường sư phụ dạy ta bắn tên, luyện nhiều thêm chút là được”
Lưu Bị lại thản nhiên nói: “Con không có khiếu học võ, cũng không phải mệnh học võ; con của Lưu Huyền Đức ta, tất nhiên phải là nhân tài trị quốc an bang, há có thể ra chiến trường chém giết?” Ngụ ý chính là bảo Lưu Thiện học võ ít lại, hưởng ứng chút thôi.
“Bỏ đi” Lưu Bị nói: “Chuyện con nói lúc trước tình cờ trùng hợp với ý của quân sư, đầu xuân vi phụ muốn đi Hán Trung bái kiến Hệ Sư Trương Lỗ…”
A Đẩu thầm rùng mình, Lưu Bị muốn thân chinh sao? Tuy nói bái kiến, nhưng trên thực tế chính là muốn trắng trợn đoạt Hán Trung, đánh Trương Lỗ. Nghe Lưu Bị nói tiếp: “Nhưng thế lực Kinh Châu chưa ổn, có tính toán gì không?”
A Đẩu cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói, Lưu Bị muốn kêu mình làm gì? Hắn đã hiểu rồi.
“Cha muốn lập lại quan hệ hữu hảo với Đông Ngô” A Đẩu nói.
Lưu Bị “Ừm” một tiếng, đáp: “Mạnh Khởi, Dực Đức theo quân, Bàng tiên sinh, Pháp tiên sinh không thể thiếu…Quân sư phải ở lại trấn thủ”
Đến lúc này, cho dù là tên ngốc cũng đã minh bạch, A Đẩu hít một hơi, nói: “Công Tự nguyện vì phụ thân phân ưu”
Trách nhiệm nặng như vầy chỉ có thể đến tay một lần, hẳn là Gia Cát Lượng đã cực lực tiến cử mình trước mặt Lưu Bị, chẳng qua không biết ai sẽ đi theo thôi.
Lưu Bị gật gật đầu, đột nhiên A Đẩu nói: “Không cần sư phụ đi cùng đâu, con dẫn theo Khương Duy…và…”
Lưu Bị nghi hoặc: “Sao vậy? Tử Long vừa nghe con phải đi sứ Giang Đông, liền quyết tâm muốn đi cùng con. Vốn định kêu y trấn thủ Thành Đô, nhưng hiện giờ chỉ có thể bảo Ngụy Diên lưu thủ, giữa sư đồ con đã phát sinh chuyện gì à?”
A Đẩu khăng khăng nói: “Có sư phụ ở đó, con không được tự nhiên”
Lưu Bị lại nói: “Trước giờ Tử Long đối đãi với con có lãnh đạm chút nào đâu? Bởi vì chuyện này mà quân sư còn tranh chấp một trận với Tử Long, tại sao con lại cô phụ một phen thịnh tình của y?”
A Đẩu kiên trì nói: “Con không muốn tiếp tục dựa vào sư phụ nữa”
Biết chỉ là tìm cớ, Gia Cát Lượng và Lưu Bị tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nữa, hồi lâu sau Lưu Bị nói: “Vi phụ tự có tính toán, lần này con đi Giang Đông, khôi phục quan hệ với Tôn Trọng Mưu, chỉ cần lưu ý hai chuyện”
“Một, đón di nương con về Thành Đô. Hai, mang theo đường muội con Quan Phượng, tới Giang Đông thành thân”
Lại là hai cuộc hôn nhân chính trị.
“Sao người một lòng đi theo tiên sinh vậy?” A Đẩu nhịn không được hỏi: “Ta thấy dường như tiên sinh rất thích người”
Bàn tay khéo léo của Hoàng Nguyệt Anh giũ nhẹ, quơ lấy cái chiếu cỏ, đám vừng rải đều trên mặt chiếu kia trở mặt, tiện tay vẩy ra, chiếu cỏ lại quy quy củ củ rơi xuống mặt đất, sau đó tiếp tục thêu hầu bao, cười nói: “Đúng thế, ta xấu như vậy, sao tiên sinh ngươi lại yêu ta?”
A Đẩu ngượng ngùng: “Ta không có ý đó…” Nhanh trí nói: “Nữ tử không tài thì có đức, sư nương thật sự rất thất đức!”
Lời này chọc cho Hoàng Nguyệt Anh cười phá lên, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cây chày gỗ mũi hất lên trời kia, trước giờ coi thường người ta, nam nhân cũng chẳng xem trọng được mấy người, huống hồ là nữ nhân?”
A Đẩu biết lời của nàng có ý ám chỉ, nên không dám ngắt ngang, chân thành nghe. Hoàng Nguyệt Anh nghiêm mặt nói: “Lúc hắn mới cưới ta, bất quá chỉ coi ta như một nước cờ đầu thôi, dùng qua rồi bỏ”
Lời này không phải giả, ban đầu vì muốn tạo địa vị trong sĩ tộc Kinh Châu, Gia Cát Lượng đã cưới con gái của Hoàng Thừa Hiến là Hoàng Nguyệt Anh, Hoàng gia chính là vọng tộc nổi danh bản xứ, sau khi thanh danh Gia Cát Lượng được lan truyền, đám người Từ Thứ đề cử cho Lưu Bị, mới có chuyện ba lần đến mời.
Loại người như Gia Cát Lượng, đương nhiên không có khả năng cày cả đời trên mảnh đất này.
“Thành hôn đã lâu mà chẳng thèm đụng vào ta một cái, ngày nào cũng nâng khay ngang mày*, khách khí như người dưng kẻ lạ. Sư nương biết hắn giả trang thành bộ dáng Liễu Hạ Huệ, nhưng trong lòng thì khinh thường ta, chỉ cầu trong nhà không gây thêm phiền phức cho hắn là được. Hắn xem thường sư nương, sư nương đương nhiên cũng xem thường hắn” [*vợ chồng tôn trọng nhau (dựa theo tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)]
A Đẩu phì cười một tiếng, đoán cũng biết, sau đó Gia Cát Lượng nhất định là bị Hoàng Nguyệt Anh chỉnh cho thê thảm.
Quả nhiên Nguyệt Anh lại nói: “Nhưng cục tức này ta nuốt không trôi, chẳng phải ngươi có tài sao? Tới đây, tỉ thí thử, thua thì sao, rửa chén nấu cơm đi. Dựa vào cái gì mà ngày nào ta cũng phải nấu cơm, ta thêu túi thơm một ngày cũng có thể bán được năm đồng bạc đấy, quan lộc cả tháng của hắn cũng chỉ có năm lượng, lỡ ngày nào đó cha ngươi khấu trừ tiền công, hai chúng ta có nước chết đói”
A Đẩu cười nói: “Vậy người và hắn so tài thế nào?”
Hoàng Nguyệt Anh trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Bất quá chỉ là vào món mặc gia, nông gia thôi, nói thật chứ cái lão tiên sinh này của ngươi, trị quân tu chính, đương nhiên rất có bản lĩnh, nhưng chút thủ đoạn này lại tệ lậu, sư nương nhìn thấy, liền chiếm được tiện nghi”
A Đẩu nói: “Vậy sư phụ thua hả?”
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: “Đương nhiên là phải rửa chén ba tháng”
A Đẩu cười đến nỗi suýt té xuống đất, Nguyệt Anh cười nói: “Từ đó về sau hắn liền an phận. Bên ngoài hắn làm gì, lão nương không rảnh quan tâm, nhưng về nhà thì phải nghe lời ta”
A Đẩu giống như đã hiểu ra gì đó, chỉ nghe Nguyệt Anh nghiêm giọng nói: “Nói gì mà cái này không được cái kia không ổn, đều là nhảm nhí. Chẳng qua trong lòng cảm thấy không xứng đôi, hai người không hợp mắt thôi, chỉnh đốn chút lập tức ngoan ngoãn nghe lời ngay”
Đột nhiên A Đẩu nói: “Nếu muốn nói chuyện yêu thương, thì song phương phải ngang hàng nhau”
Hoàng Nguyệt Anh ngẫm nghĩ, minh bạch ý hắn, gật đầu nói: “Chính là đạo lý này, mặc kệ điều kiện gì, nếu hai bên kém nhau quá xa, hắn sẽ không coi ngươi là lương phối, cái gì mà ta chỉ xem ngươi như muội muội ca ca, mượn cớ cả thôi. Nếu thật sự nhìn trúng thì đã sớm ve vãn rồi”
A Đẩu đang suy tư, Nguyệt Anh chợt nói: “Lần này ngươi đi Giang Đông, phải cẩn thận cho ta, đừng có để gả muội tử mà chẳng ai thèm lấy, đến lúc đó Nhị gia lại đem Quan Phượng nhét cho ngươi, ngươi sẽ gặp phiền toái rất lớn”
A Đẩu mới nhớ ra hôm nay tới là để lãnh giáo Hoàng Nguyệt Anh, vội hỏi: “Sư nương người biết đại tiểu Kiều không? Lần này đi Giang Đông, ta phải nói gì với di nương mới có thể khuyên nàng trở về?”
Nguyệt Anh nói: “Ta không quen Tôn Thượng Hương, thôi thì cứ đi bước nào tính bước đó. Chỉ cần trì hoãn được, để cha ngươi đánh xong Trương Lỗ, gả ai hay dẫn ai về cũng không thành vấn đề nữa. Chỉ nói với ngươi một câu thôi, đại tiểu Kiều chính là nhân vật lợi hại, trước giờ có hiềm khích với sư nương, ở trước mặt hai nàng ngươi tuyệt đối không được nhắc tới tên ta biết chưa”
A Đẩu rên rỉ: “Không phải chứ! Vậy mà ta còn trông cậy người viết một lá thư, để ta đi qua đó đòi được chút tiện nghi nữa kìa”
Nguyệt Anh nói: “Sư môn của ta và sư môn của hai nàng ấy xưa nay là kẻ thù không đội trời chung, tốt nhất ngươi đừng…”
A Đẩu hỏi: “Người là đồ đệ của ai? Sao ta chưa từng nghe qua?”
Nguyệt Anh đáp: “Sau này sẽ nói cho ngươi biết, đi đi, lần nay có hai tên lợi hại cùng theo ngươi, sẽ thay ta đưa ra chủ ý cho ngươi”
A Đẩu nghi ngờ câu “hai tên lợi hại” kia, nhưng hỏi lại thì Hoàng Nguyệt Anh không nói, đành phải trở về thu dọn đồ đạc.
Mấy ngày sau, đoàn sứ giả Giang Đông đã tuyển xong người.
Lưu Thiện, Khương Duy hai người đi trước, Triệu Vân hộ tống dọc đường xuống phía nam Kinh Châu, Ách thị đương nhiên cũng phải theo. Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có một tên lợi hại nhất, chẳng lẽ Quan Phượng là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Đoàn người tới Kinh Châu, đón con gái Quan Vũ là Quan Phượng, rồi lên thuyền xuôi dòng mà đi tới chủ thành Kiến Nghiệp của Giang Đông.
Lần này đoàn sứ tiết vậy mà lại cho mình làm chủ, trong lòng Lưu Thiện thấp thỏm vô cùng, biết đây là do Gia Cát Lượng đã sớm tính toán chuẩn, tập đoàn Chu Quyền cho dù có bực dọc thế nào cũng sẽ không làm khó hai tiểu bối như mình và Khương Duy.
Với thanh danh trước giờ của Lưu Thiện, muốn giả ngu giả ngốc không khó, hơn nữa còn có thể đục nước béo cò một phen.
Nhưng dọc đường, Triệu Vân lại chưa từng nói nửa câu với mình, lúc ngồi thuyền rời bờ Giang Lăng cũng không thấy y tới tiễn, có lẽ bởi vì A Đẩu cự tuyệt y gia nhập nên đã giận rồi.
A Đẩu đứng ở đầu thuyền hồi lâu, huýt sáo một lúc, nhớ lại ngày đó Triệu Vân tới cứu mình, cảm khái không thôi.
Mà thôi, chỉ có đứng trên cùng một độ cao ngươi mới không coi ta là tiểu hài nữa. A Đẩu mỉm cười, quay lưng vào khoang thuyền, đi tìm Khương Duy thương lượng chuyện đi sứ.
“Khương_____Tiểu_____Duy_____” A Đẩu lười biếng đi vào khoang phòng Khương Duy, gọi to.
Ánh sáng ảm đạm, trong căn phòng xà ngang thấp bé không một bóng người.
A Đẩu nghi hoặc: “Mới lên thuyền có chút xíu mà đã chạy đi đâu rồi?” Chợt liếc thấy một chiếc túi thơm trên bàn, chính là chiếc túi mà ngày đó Hoàng Nguyệt Anh tự tay may. Bèn khẽ há miệng, cẩm nang diệu kế rốt cuộc cũng bị mình bắt gặp rồi!
Hồi thần lại, A Đẩu oán hận nói: “Tiên sinh còn ban cho cẩm nang nữa? Sao không cho ta mà lại đem cho tên tiểu tử Khương Duy kia” Nói xong bỗng nảy sinh một ý niệm, lúng ta lúng túng cầm cẩm nang kia lên mở ra coi trước, giễu cợt: “Ta càng muốn xem xem ngươi viết cái gì, có phải là liệu sự như thần hay không…”
Trong cẩm nang quả nhiên có nhét một tờ giấy, trên giấy ghi hàng chữ: “Nếu nổi điên, hãy lấy kẹo dụ dỗ”
Khóe miệng A Đẩu co rút, nói: “Cái quỷ loạn thất bát tao gì thế này?” Cầm tờ giấy trong tay, gọi: “Bá Ước!”
“Sao vậy?” Giọng nói nam tử trầm hậu mang theo tiếu ý vang lên sau lưng, A Đẩu vội đem giấy giấu đi, quay đầu lại nói: “Không có gì, a, sư phụ?!!”
Thuyền đã rời bến, sao Triệu Vân có thể lên thuyền được?!
Có lẽ Triệu Vân mới vừa cởi khôi giáp xuống, chỉ mặc đoản khố đơn y, ngày xuân trên thuyền oi bức, mồ hôi đổ ướt đẫm, dưới ánh mặt trời dính sát toàn thân, lộ rõ làn da màu tiểu mạch, mơ hồ có thể thấy đường nét lõa lồ cường kiện của nam tử, thể hình của y cực kỳ cân xứng, nụ cười anh tuấn mang theo một chút ấm áp. Nói: “Đây là cẩm nang quân sư tự tay đưa cho sư phụ, kêu ta lên thuyền rồi thì hãy hủy đi”
Tâm trạng A Đẩu dao động, đột nhiên cảm thấy không ổn, lắp bắp nói: “Sư…sư…sư phụ, sao ngươi lại lên thuyền? Bá Ước đâu?” Hắn ngây ngẩn cả người, đưa mẩu giấy cho Triệu Vân, Triệu Vân mở tờ giấy, vừa nhìn vừa cười nói: “Kế treo đầu dê bán thịt chó, trước lúc lên thuyền ta đã sớm đổi với Bá Ước rồi, nó ở lại Kinh Châu tiếp ứng, ta theo ngươi đi sứ”
“Để ngươi và Bá Ước đi Giang Đông, sao sư phụ yên tâm cho được? Sư phụ từng nói rồi, đời này phải theo ngươi, một tấc cũng không rời, quên hả?”
A Đẩu mới tỉnh táo lại, phát điên nói: “Này, đây rốt cuộc là chuyện gì! Lần này đi sứ Giang Đông đội trưởng là ta đấy! Các ngươi coi ta là cái gì? Coi ta như con khỉ mà đùa bỡn hả!”
Triệu Vân nhìn tờ giấy kia, bên tai lại là tiếng la hét điên cuồng của Lưu Thiện, vội sợ hãi lục lọi tứ phía, lấy một cái hộp giấy từ trong hộp ra, đưa vào tay Lưu Thiện, nói: “Đừng nóng, đừng nóng! Dù gì sư phụ cũng đã lên thuyền rồi, đâu thể bơi trở về được nữa, nè, ăn kẹo”
A Đẩu nắm chặt miếng kẹo đậu phộng kia, khóc cũng không được, mà cười cũng chẳng xong.