“Xương cổ tay đã vỡ nát, không thể lưu tay trái lại được nữa!”
“Chủ mẫu”
“Phu nhân?”
“Để ta xem xem”
“Chiếu theo phương thuốc mà sắc, dược liệu thiếu thì tới khố phòng lĩnh về, đặt một ngọn đèn ngay chỗ này. Tiểu nữ tử vẫn chưa được thỉnh giáo đại danh tướng quân”
“Kẻ hèn họ Triệu, tên Vân, tự Tử Long, không dám nhọc phiền phu nhân”
“Uống thuốc vào đi, giảm đau, lát nữa ta sẽ nối xương cho tướng quân. Đây là phương thuốc do sư thúc cấp, tên Ma phí tán, hôm trước nghe người trong phủ nói, Triệu tướng quân từ Liêu Đông tới?”
“Phải, Tử Long từ Liêu Đông một đường tới đây để cậy nhờ Lưu hoàng thúc”
“Trên địa bàn của Công Tôn Toản, mùa đông hẳn rất lạnh, chưa từng thấy qua cảnh tuyết trắng xóa đất trời kia, Triệu tướng quân có thể nói nghe thử không?”
“Mùa đông…Màu trắng bao trùm khắp đồng khắp núi, trắng đến lóa mắt…Trong phạm vi mấy trăm dặm chỉ có vài gốc cây trơ trụi phủ tuyết, chim chóc không tìm được gì để ăn…Phu nhân cứ mạnh tay vào, không cần phải cẩn thận như vậy”
“Vốn sợ Triệu tướng quân kêu đau. Xem ra cũng kiên cường hệt như Quan tướng quân. Chim chóc tìm không được thứ gì để ăn, rồi sao nữa?”
“Tuyết vừa rơi, mọi người đều rút trong doanh môn phát run”
“Có đắp người tuyết không? Hay chơi ném tuyết?”
“Nào rảnh rang như vậy, đều trông mong mùa đông qua nhanh chút, mỗi năm chỉ trồng được một mùa lúa mạch, tuyết bắt đầu rơi là không chịu dứt, mọi người đói bụng, chỉ trông chờ vào chút lương thực dư thừa…Sao phu nhân lại cười?”
“Khi nào thì hoa đào nở?”
“Không có hoa đào”
“Nam Kinh bắc Kinh, khi xuân đến thì hoa đào sẽ nở khắp muôn nơi, đầu xuân sang năm tuyết tan, Triệu tướng quân chắc chắn sẽ rất thích…Nối xong rồi, Triệu tướng quân?”
“Phu nhân thật khéo tay”
“Đương nhiên rồi, ta thường hay nối xương sườn cho con heo mẹ trong phủ ấy mà…Triệu tướng quân, sao vẻ mặt lại cổ quái như vậy?”
“Không, không có gì”
“Năm này qua còn có năm sau, tướng quân an cư ở đây, nhất định có thể ngắm hoa đào hàng năm”
“Xin nhận quý ngôn của phu nhân”
“Tử Long hôm nay tài nghệ trấn áp ba quân, một mũi tên có thể bắn trúng ngay hồng tâm cách xa hơn trăm bước, thủ pháp hết sức cao minh, sánh ngang Phi tướng quân Lý Quảng, xem ra tay nghề cũng chẳng kém là bao”
“Nhọc phiền phu nhân quan tâm, tay trái của Tử Long đã khôi phục như thường rồi, Hoàng lão tướng quân xạ thuật như thần, Tử Long múa rìu qua mắt thợ, không dám nhận lời khen tặng này”
“Giữa mi mục Triệu tướng quân dường như mang sắc ưu phiền, có tâm sự gì sao?”
“Không giấu phu nhân, từ khi Tử Long tới Kinh châu đến nay, Hoàng thúc bận bịu chính sự, Kinh Châu mục Cảnh Thăng công thực sự…”
“Thực sự xem thường những kẻ ngoại lai chúng ta, Triệu tướng quân ở đây lãnh cái chức nhàn, bị ghẻ lạnh, không thể phát huy hoài bão, nên trong lòng phiền chán?”
“Đúng vậy”
“Tướng quân tài năng lộ rõ, e rằng còn nhỉnh hơn cả Quan nhị ca một chút, nhưng theo ta thấy, thần kỹ bách phát bách trúng hôm nay của tướng quân đã trình diễn không đúng lúc rồi”
“Tử Long ngu dốt, kính xin phu nhân nói rõ”
“Lương thiện như nước, nước mang đến lợi ích cho vạn vật chứ chẳng tranh giành. Cứng thì dễ gãy, rắn thì dễ vỡ, Tử Long có để ý thấy ánh mắt khác thường của chúng tướng sau cuộc thần kỹ trên giáo trường hôm nay không?”
“Tạ phu nhân chỉ giáo, Tử Long hiểu rồi”
“Đúng rồi, Triệu tướng quân rảnh rỗi dạy ta mấy chiêu ngắm chuẩn bia có được không? Để ta đỡ phải bị khi dễ”
“…Phu nhân nói đùa, phu nhân thân là chủ mẫu, ai dám khi dễ chứ?”
“Bỏ đi, gấp rút thế này, sư phụ muốn dạy đồ đệ cũng luyện không được, mấy ngày nữa tuyết rơi ngươi tới giúp ta báo thù là được”
“Giúp?”
“…”
“Nguyệt Anh! Hôm nay ngươi tiêu đời rồi!”
“Ta còn tưởng ngươi đi thỉnh Hoàng lão gia tử tới xông trận, tên tiểu tử này là ai? Đi đi, có kéo thêm mười tên nữa cũng chả phải đối thủ của ta đâu”
“Hắc hắc, Triệu Tử Long, ta vò cầu tuyết cho ngươi nha, chọi chết ả lùn kia! Trúng mười phát ta sẽ mời ngươi đi uống rượu…Nguyệt Anh!! Không được đánh lén!”
“Nguyệt Anh ngươi nói xem, sao lão lỗ tai to không trọng dụng Tử Long vậy, một thân võ kỹ chỉ mạnh chứ không yếu hơn nhị gia, lại là người thông minh, thái độ hành sự rất ổn trọng, đối với tiểu binh gác cổng cũng khách khách khí khí, tới đây đã lâu rồi mà chỉ được phong cho chức tướng quân nha môn?”
“Sao ta biết chứ, đương gia suốt ngày xếp hắn đi làm trợ thủ, chủ công lại không cho hắn lĩnh quân, so với Nhị gia, Tam gia kết nghĩa đào viên, tên ngốc kia đúng là xui xẻo, đổi lại là ta, ta sẽ thu dọn chăn đệm trở về Liêu Đông sớm chừng nào tốt chừng ấy”
“Không phải lời ta nói lần trước đã hại hắn chứ?”
“Nhìn xa thì, lời ngươi nói cũng không sai. Còn nhìn gần, hẳn nên nói với hắn về chuyện hôn sự, chọn một tiểu thư nào đó có tiền có thế trong sĩ tộc Kinh Châu, kêu hắn cưới về, cam đoan một bước lên mây ngay. Há há, ngươi coi, người tuyết kia đắp cũng ra hình ra dáng thật, đổi lại là tức phụ cũng không tệ đâu”
“Aiz…”
“Này cũng không lấy, kia cũng không lấy, cười cái gì? Còn cười nữa”
“Không có cười gì hết, hảo ý của phu nhân, Tử Long tâm lĩnh”
“Vậy quên đi, đợi sau này ta sinh một đứa nữ nhi gả cho ngươi, làm phò mã gia cũng được, để xem ai còn dám khinh thường ngươi nữa”
“Phu nhân chớ có nói đùa, hại chết Tử Long mất, Tử Long xuất thân bần hèn…”
“Nói thật chứ, ta cũng từng nghĩ rồi, sinh nhi tử còn tốt, chứ sinh nữ nhi, nuôi lớn rồi sẽ phải gả đi, không giữ lại bên cạnh được, ta cũng chẳng nỡ. Chỉ có tìm gả cho một trong những võ tướng nhà mình thì mỗi ngày mới tiện về nhà mẹ ruột; ngày đó ta và Nguyệt Anh xem tới xem lui, võ tướng dưới trướng Hoàng thúc chỉ có ngươi là vừa mắt…Lại cười cái gì?”
“Chứ không phải nhạc mẫu đi xem nữ tế, càng xem càng thấy thú vị à?”
“…”
“Đến lúc đó, Tử Long đã già rồi, không xứng với nữ nhi của ngươi đâu”
“Sư phụ từng nói, trên đời này có một loại tiên dược, kêu là trường sinh đan gì gì đó, đợi hôm nào đó hắn vân du tới Kinh Châu, ta đi lừa cho ngươi một viên, uống vào sẽ cải lão hoàn đồng…Đến lúc đó ngươi phải nhớ kỹ, không được nuốt lời…Ngươi lại nghĩ đây là chuyện cười phải không, thứ đó có thật mà, không được cười!”
“Tử Long? Ngươi đứng đây cả ngày rồi”
“Hôm nay không có lòng dạ luyện võ”
“Tử Long, Thiến nhi nàng…”
“Nàng làm sao!!”
“Nàng bảo ta…nói cho ngươi biết…nàng…xin lỗi ngươi”
“…”
“Nàng xin lỗi ngươi! Nàng sinh nhi tử rồi! Há há há há cười chết lão nương mất thôi ai da…”
“Nguyệt Anh! Ngươi…”
“Lỗ tai to cả ngày bận bịu đến choáng váng đầu óc, lão bà nhi tử gì cũng bỏ mặc, ngươi muốn tới trò chuyện với nàng không?”
“Thôi, không sao là tốt rồi. Sinh nhi tử…Ừm, Lưu gia có hậu rồi…Thật mừng cho chủ công”
“Thiến nhi, sinh nam hài cũng vậy mà, ta sẽ không nói gì đâu, ngươi…bảo trọng thân thể”
“Ha ha ha, Tử Long, ngươi nói gì vậy, sinh nhi tử ngươi cũng cưới mà phải không…Ai yêu, ta hỏi ngươi nói gì vậy, này, Tử Long! Ngươi đi đâu vậy?!”
“Ai cắm hoa đào vào bình vậy?”
“Hồi phu nhân, là do vị tướng quân kia mới mang đến”
“Ừ, nhánh hoa đào này nở thật đẹp, ngồi ì suốt cả tháng rồi, buồn bực chết ta mất, xem ra hoa đào ngoài viện đều nở rộ rồi”
“Tử Long! Ta biết ngươi sẽ tới mà, không uổng công ta đợi lâu như vậy, Mi tỷ tỷ vừa mới nhảy giếng rồi, ngươi ôm A Đẩu về đi, tìm cho ta một thanh kiếm”
“Phu nhân, hoàng thúc lệnh Tử Long tới cứu…”
“Đừng nhắc tới tên vô liêm sĩ đó, đưa kiếm cho ta!”
“Thiến nhi, đi theo ta”
“Ôm chặt”
“A Đẩu không có khóc, nó ngủ rồi”
“Cái gì mà bảy trăm bảy mươi ba?!”
“Số người ngươi đã giết”
“Muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
“Không…thể nghỉ, ta… chống đỡ được đến lúc này, toàn bộ đều dựa vào sức liều, một khi ngừng lại sẽ không thể tiếp tục được nữa, Thiến nhi…đừng sợ”
“An toàn rồi, nghỉ ngơi một lát đi”
“Tử Long! Tỉnh tỉnh!”
“Uống miếng nước…Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ta không sao”
“Toàn thân đầy thương tích. Khôi giáp cũng hỏng rồi, cây thương này không thể dùng được nữa. Ta sẽ rút mảnh thép vỡ ra cho ngươi, ngươi ráng chịu đựng, hiện giờ không có Ma phí tán”
“Ừm, ngươi thật khéo tay”
“Vì đứa con này mà suýt nữa ta đã mất đi một viên đại tướng!!”
“Nghe thấy chưa? Tính mạng của lão nương là cỏ rác đấy, trong mắt tên lỗ tai to chỉ có nhi tử của hắn, lúc nãy nếu Tử Long ngươi không đón lấy, không chừng hắn đã ném chết nó rồi, đợi ném chết rồi cứ việc đi kêu Khổng Minh sinh cho hắn đứa khác”
“Ba hoa, bỡn cợt, ngươi bị Nguyệt Anh dạy hư rồi”
“Phi phi phi, ta phi phi…Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Ta xem xem, đỏ mặt cái gì?”
“Để…để tự ta, Thiến nhi! Đừng làm càn!”
“Thôi, để ta đi gọi ca ngươi tới, vài ngày nữa kéo Khổng Minh Nguyệt Anh cùng nhau đi kết bái, tránh cho ngươi trị thương mà cũng phải giấu giấu diếm diếm”
“Ngươi cứu ta lỗ vốn rồi, ngay từ đầu lẽ ra nên một kiếm đâm chết ta đi, ở trong mắt hắn, ta chẳng là cái gì cả…”
“Tử Long không phải vì chủ công mới cứu ngươi”
“Ừm…kỳ thực ta…hiểu rõ, nhưng có những chuyện, không nói ra sẽ tốt hơn”
“…”
“Thiến nhi, đêm hôm gió lớn, ban sáng lúc dùng đạo thuật ngươi ho khan không ngừng, sao không về phòng nghỉ ngơi mà ở đây hóng gió sông làm gì? Mau trở về!”
“Ta lo đại ca cầu không được gió đông, nếu là mấy năm trước thân thể tốt hơn chút thì lúc này còn có thể chống đỡ nổi, hiện giờ gắng sức dùng thử thuật hô phong hoán vũ sư phụ dạy lúc trước, thế nhưng không ra toàn lực được…Lỡ ngày mai…”
“A Đẩu ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi, cả ngày hôm nay chơi con châu chấu cỏ ngươi cho nó, còn cắt đứt tay nữa. Đừng vỗ cái lan can đó, khí lực của ngươi lớn, cẩn thận kẻo vỗ sụp luôn căn lầu này thì hai mẹ con ta rơi tòm xuống sông mất”
“Cầu không được gió đông vẫn sẽ bảo hộ hai người các ngươi, cứ giết tới là được, có gì phải sợ?”
“Cũng đúng, đâu phải chưa từng giết qua, đến lúc đó mang Nguyệt Anh theo, sẵn tiện cứu muội tử của tên đại cà lăm Tôn Quyền ra luôn…”
“Được, về ngủ đi, đợi ngày mai ta anh hùng cứu mỹ nhân, còn có đại tiểu Kiều nữa…”
“Phụt, con ngựa ngươi còn muốn cõng năm sáu mỹ nhân nữa hả, đúng là tạo nghiệt mà”
“Triệu Tử Long…có đây không?”
“Thiến nhi!”
“Đi…gọi Tử Long tới, Khổng Minh đâu? Nãi nương…bế A Đẩu đi…đừng để nó ở đây…”
“Thiến nhi!”
“Phu quân…Thiến nhi đi rồi, sau này…ngươi hãy đối đãi, đối đãi A Đẩu tốt chút…Nó không còn mẹ nữa, Thiến nhi thật có lỗi…với nó”
“Tử Long tới rồi! Tử Long!”
“Tử Long, sau này…A Đẩu sẽ theo ngươi…Hảo hảo dẫn dắt nó, nuôi lớn nó, đừng để nó…chết. Đừng để nó…bị ức hiếp…”
“Đáng tiếc ta không được nhìn thấy A Đẩu… trở thành một tiểu hoàng đế ngoan ngoãn…ngồi lên…ngồi…Phu quân…”
“Thiến nhi!!!”
“Mẹ chết rồi…Mẹ, không còn nữa…”
“Đừng khóc, A Đẩu, so với ngươi, sư phụ còn đau lòng hơn biết nhường nào…Đừng khóc…A Đẩu là bé ngoan…”
“Sư phụ, không biết chó con bị làm sao…giúp ta xem thử, ta sợ…”
“Sư phụ, nó cũng chết rồi…không còn nữa…”
“Sư phụ! Ta sai rồi! Sư phụ, đừng như vậy! Ta sợ lắm!!”
“Sư phụ mạnh ghê, sư phụ là thiên hạ đệ nhất!”
“Sư phụ_____ngươi_____quả nhiên_____không có để cho người ta_____cướp_____mất nhà mình!”
“Sư_____phụ_____anh_____minh!”
“Sư phụ? Cho ngươi ăn đồ tốt nè…”
“Sư phụ!!! Ta_____yêu_____ngươi!”
“Sư phụ, A Đẩu thích ngươi!”
“Không phải thích kiểu đó…Là…sư phụ, là kiểu thích mà Nguyệt Anh sư nương dành cho tiên sinh, hay của mẹ ta dành cho cha ta ấy”
“Là kiểu thích mà sư phụ dành cho mẹ ta”
“A Đẩu không phải con nít, sư phụ đừng mua chong chóng nữa”
“Hiện giờ nếu ngươi không chém chết ta! Đợi ta lên làm hoàng đế rồi! Triệu Tử Long sẽ phải cút về thủ Liêu Đông cho ta!! Cả đời cũng đừng hòng trở về Trung Nguyên!!”
“Sư phụ, ta đi cứu Ách ba, nếu bị bắt…thì đừng tới cứu ta, bỏ mặc ta chết đi”
“Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão…”
“Quân đã lão, thì sao?”
“A Đẩu, cả đời này sư phụ đều dâng hết cho ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không thỏa mãn, vẫn không hiểu tâm tư sư phụ ư?”
“A Đẩu, sư phụ sai rồi”
“A Đẩu, đêm qua sư phụ rất vui. Sau này sư phụ nhất định sẽ hảo hảo nghe lời ngươi, giống như quân sư Khổng Minh nghe lời Nguyệt Anh vậy đó…”
“A Đẩu, ngươi phải ráng chống đỡ, Hán Trung bị phá rồi, Trương tướng quân đã mất rồi; nhưng có sư phụ ở đây, cho dù liều cả cái mạng này cũng sẽ đoạt về cho ngươi. Đừng sợ”
“A Đẩu?”
“Lữ Phụng Tiên, ngươi đang cầm trong tay, là kiếm của ta!! Ngươi đang ôm trong ngực, là người của ta_____!!”
“Sư phụ già rồi, chịu không nổi kiểu đùa giỡn này, tha cho sư phụ đi”
“Sư phụ, Thạch đầu ký* nói cho chúng ta biết rằng: phàm là những người yêu nhau chân thành cuối cùng đều sẽ tan vỡ; nhưng phàm là phối bừa thì cuối cùng đều đoàn viên, ngươi nghĩ sao?” [*tên gọi khác của tác phẩm Hồng lâu mộng]